Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:16:14
Lượt xem: 1
Mấy hôm sau tâm trạng tôi đã ổn sau cú sốc, mẹ mới hỏi tôi về tất cả mọi chuyện vừa qua, mẹ còn kể với tôi sau khi đưa tôi đến viện, Nhật liền gọi về Việt Nam báo tin cho ba mẹ về tôi, nhưng ba đang có gói thầu quan trọng không thể bay được nên chỉ có mẹ sang với tôi thôi. Từ lúc tôi vào phòng phẫu thuật cho đến khi được chuyển ra phòng hồi sức Nhật lúc nào cũng lo lắng không yên luôn ngó xem tình hình của tôi. Nhưng hình như Nhật lại rất đau lòng khi mà tôi tự dưng bỏ đi rồi ở với thằng Phúc. Cả chuyện tôi mang thai con của Phúc nữa. Cho nên khi thấy tôi đã ổn Nhật mới lặng lẽ quay trở về
Nghe xong những gì mẹ nói, tôi mới nhận ra cái biểu cảm mà Nhật dành cho tôi khi tôi vừa tỉnh lại. Và tôi cũng chợt nhớ ra hình như mình không còn bị mất trí nhớ nữa thì phải. Nhưng mà giờ đây tôi nhớ lại thì đã sao, nhớ lại tôi còn cảm thấy mọi chuyện thật kinh khủng, và cũng không ngờ Nhật lại hiểu lầm tôi nhiều đến vậy? Ngay cả con của anh, anh cũng nghĩ rằng đó là tôi ở với Phúc mà ra. Nhưng mà bây giờ tôi không còn có tâm trạng để giải thích nữa, vì sau khi mọi chuyện xảy đến tôi chợt nhận ra tình cảm nam nữ cũng chẳng còn quan trọng, có thể ngày xưa tôi yêu Nhật đến mức không màn đến những vấn đề khác mà chỉ muốn có được Nhật làm chồng là mình đã hạnh phúc lắm rồi. Nhưng đến hôm nay, sau cái c.h.ế.t của Phúc , cái c.h.ế.t của con tôi đã khiến tôi thức tỉnh, tôi nhận ra một điều tôi không cần gì nữa cả, chỉ cần mình được bình yên. Ngày xưa cũng một phần vì tình yêu của tôi mà đến giờ phút này mới gây ra rất nhiều hậu quả. Nếu tôi không yêu Nhật có lẽ cũng chẳng có những chuyện chia ly thảm khóc như hiện giờ.
Tôi không giải thích gì với mẹ, cũng chẳng kể cho mẹ nghe chuyện tôi mất đi trí nhớ và ba con Phúc đem tôi qua đây để giấu tôi đi. Vì tôi nghĩ dù sao thì kết cục của gia đình Phúc đã thảm thương rất nhiều rồi. Trách móc thù hận bây giờ cũng đâu còn quan trọng nữa.
Ban đầu mẹ định bụng sẽ thuê một căn nhà bên này để cho tôi nghỉ ngơi một thời gian cho sức khỏe tôi ổn định thì mẹ mới đưa tôi về, nhưng mà vì còn mang ơn Phúc đã cứu tôi một mạng nên tôi xin mẹ cho tôi về dự đám tang của Phúc, ban đầu mẹ không đồng ý một phần mẹ lo sức khỏe tôi đang yếu, một phần mẹ cũng lo gia đình Phúc sẽ không để yên cho tôi vì đã hại con họ chết. Thế nhưng tôi vẫn một mực muốn về, cuối cùng mẹ cũng đành bất lực mà đồng ý theo tôi.
Vì thủ tục đưa xác của Phúc về Việt Nam khá là khó khăn thế nên khi tôi về đến Việt Nam thì cũng vừa lúc đám tang của Phúc diễn ra. Nhìn căn biệt Thự to lớn bây giờ không khí tang thương bao trùm khiến cho tôi đi vào mà trong lòng thật sự rất nặng nề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-77.html.]
Khi tôi đối diện với mẹ Phúc, ban đầu tôi cũng sợ bà sẽ vì đau lòng với cái c.h.ế.t của Phúc cùng với chuyện ông Vạn đi tù mà bà sẽ hận và chửi rủa tôi, thế nhưng khi tiếp xúc với bà tôi mới cảm nhận được bà rất hiền, bà không nói cũng không trách tôi gì cả, chỉ đứng bên cạnh quan tài của Phúc, ánh mắt thất thần lộ rõ nổi bi thương.
Vì có ơn với Phúc nên tôi quyết định khoác lên mình bộ áo tang của người vợ như thể đang đưa tiễn chồng mình, coi như đây là tấm lòng sau cùng của tôi dành cho anh, để anh được cảm thấy ấm lòng.
Dù sao thì đã từng có khoản thời gian anh đối với tôi rất chân thành, dù là lý do gì thì cái ơn cái nghĩa, cái tình mà Phúc dành cho tôi không bao giờ tôi quên xóa được.
Tôi lặng lẽ ở đây mấy hôm cùng với gia đình Phúc lo hậu sự cho anh đến khi đưa anh ra nghĩa trang, giây phút tiễn anh về với lòng bất, bất giác tôi không kìm được nước mắt vô thức tuôn trào, tuy rằng những gì anh làm đối với Tuấn Nhật là xấu xa, là thù hận nhưng đối với tôi anh lại là một người đàn ông tốt. Tuấn Nhật yêu tôi, tình yêu cuồng nhiệt của tuổi trẻ nhưng Phúc lại là người đàn ông không ngại hy sinh chính mình để bảo vệ cho tôi. Cả đời này tôi nợ anh quá nhiều rồi.
…..