Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 76

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:16:12
Lượt xem: 0

Trong giấc mơ màng tôi thấy mình đang đi trên con đường đầy tuyết trắng, bỗng nhiên từ đằng xa có một đám người lạ mặt họ xồng xộc chạy đến rồi Hiệpm lấy tôi đè vật xuống nền tuyết để thỏa mãn cái sự ham muốn của họ. Lúc đó tôi hoảng loạn, khản cổ la lớn kêu cứu nhưng xung quanh chẳng một ai cả, mấy người đó thì liên tục thay phiên cưỡng bức tôi một cách thô bạo. Một lúc sau thì có một người đàn ông chạy đến, anh ta một mình đánh nhau với bọn người đó để cứu tôi nhưng không may bị một thằng trong số đó cầm d.a.o đ.â.m anh ta một nhát. Rồi bọn chúng bỏ chạy. Người đàn ông vì cứu tôi mà ngã vật xuống đường, một màu đỏ tang tưởi của m.á.u chảy xuống, ướt cả một mảng tuyết.

Tôi lồm cồm bò dậy, kéo tấm áo che lại cơ thể mình sau đó bò đến bên cạnh người đã cứu mình. Lúc đến gần nhìn rõ gương mặt quen thuộc tôi mới hốt hoảng ôm lấy anh rồi gọi to

-Anh Phúc, anh có sao không hả, mau mở mắt ra, mở mắt ra nhìn em đây này. Em gọi anh đó anh có nghe thấy không? Tại sao lại lều lĩnh cứu em hả? Anh tỉnh lại đi mà.

. tôi vừa ôm Phúc vừa thảm thiết gọi tên anh. Thế mà mắt anh vẫn nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt đi, chỉ có đôi môi trong giây phút cuối cùng, anh mấp máy thều thào mấy lời

-Em đừng khóc…Anh yêu em!

Nói dứt lời đồng nghĩa hơi thở của anh cũng trút cạn. Tôi ôm anh, trái tim đau đớn gào lên bảo anh tỉnh lại ấy thế mà anh vẫn không hề cử động nữa, m.á.u trên n.g.ự.c anh chảy thấm ướt cả chiếc váy trẳng tôi đang mặc. Cũng là giây phút người đàn ông ấy vẫy tay chào tạm biệt cuộc sống cũng chỉ vì tôi…

Giấc mơ kinh hoàng, cùng cái c.h.ế.t đầy đau đớn của Phúc khiến tôi giật mình bừng tỉnh sau cơn mê sản. Miệng vẫn không ngừng gọi tên Hoàng Phúc đến mấy lần.

-Mỹ Trang con sao vậy? Tỉnh lại đi con?

Tiếng gọi quen thuộc kéo tôi về thực tại. Tôi mở mắt, cả người tuôn mồ hôi ướt đẫm, cảm nhận trên người đau đến mức chỉ một cử động nhỏ cũng khiến tôi thở không nổi. Tôi đưa mắt nhìn quanh, phòng bệnh trắng toát, chợt nhận ra có cả mẹ tôi và Tuấn Nhật, nhưng khi nghe thấy tôi tỉnh lại Nhật hình như chẳng biểu hiện gì cả. Anh ngồi trầm tư bên đó ánh mắt thất thần nhìn ra khung cảnh bên ngoài sau lớp cửa kính.

Sực nhớ ra một chuyện quan trọng tôi lập tức đưa tay chạm xuống bụng mình, chiếc bụng bây giờ đã không còn to nữa, tôi lạnh người, hoảng hốt nhìn mẹ hỏi gấp

-Mẹ ơi…con con? Con con đâu rồi mẹ?

Mẹ nghe tôi hỏi, trên gương mặt bất chợt trở nên trầm lặng hẳn đi, khoé mắt mẹ còn nhìn tôi rưng rưng như muốn khóc càng khiến cho lòng tôi thêm bất an.

-Mẹ? Con con đâu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-76.html.]

-Mỹ Trang con bình tĩnh đi con .

-Mẹ nói cho con biết đi mẹ, con của con đâu rồi mẹ?

-Đứa bé…đứa bé đã mất trước khi đưa con vào viện rồi !

Mẹ nói xong liền khóc rồi ôm chầm lấy tôi, còn tôi khi nghe được tin này, bản thân tôi dường như không còn bình tĩnh được nữa, tôi kích động giãy giụa gào lên.

-Con tôi…trả con lại cho tôi. Trả con lại cho tôi…

Tôi khóc ngất, nỗi đau này khiến cho tôi không còn bản lĩnh để chịu đựng được nữa mà chỉ muốn c.h.ế.t theo con của mình thôi. Mới hôm qua, mới ngày hôm qua tôi còn cảm nhận được con tôi còn cử động… thế mà?

Đứng ở bên kia lúc này Nhật mới quay lại rồi đi tới chỗ tôi. Anh đứng nhìn tôi thật lâu, ánh mắt trầm lặng ẩn chứa sự đau lòng. Một lúc sau anh lên tiếng

-Em bình tĩnh đi, mới vừa phẫu thuật nên cố gắng nghỉ ngơi.

Sau đó Nhật quay sang nói với mẹ tôi

-Mẹ ở lại chăm sóc Hạ giúp con. Con có việc bay về Việt Nam gấp. Khi nào Hạ được xuất viện con sẽ bay sang đón mẹ và vợ con về.

-Ừ con có việc thì về trước đi. Mẹ ở đây với Mỹ Trang được rồi.

Nói xong Nhật liền rời khỏi mà chẳng hề nhìn tôi một lần nào nữa. Còn tôi vì nỗi đau mất con quá lớn cho nên cũng chẳng còn để tâm đến chuyện ai ở lại hay rời đi. Cứ thế tôi khóc thật nhiều đến mức xỉu luôn trên vòng tay của mẹ.

Loading...