Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 75

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:15:27
Lượt xem: 1

Tôi cố gắng lắng nghe những lời anh nói để không làm trái lời anh nhưng Phúc chưa nói hết câu thì anh đã nhắm mắt, hơi thở tắt đi, cả người mềm nhũn, cánh tay nãy giờ đưa lên áp vào mặt tôi giờ đây buông thõng…Phúc ra đi…

-Anh Phúc… ?

Tôi ôm lấy anh gào lên tức tưởi, cùng lúc bên phía đó ông Vạn cũng gào lên gọi tên con mình, ông định lao đến bên Phúc nhưng đúng lúc này bên ngoài một đám người ập vào nhà rất đông, trong nháy mắt họ Hiệpm lấy ông Vạn rồi giữ chặt không để cho ông Vạn kịp phản xạ. Tình huống này Tôi cũng không khỏi bất ngờ cứ nghĩ ông ta sẽ phản kháng và chửi rủa rất nhiều như cái tính cách của ông lúc mới vào đây gặp tôi. Thế nhưng không? Không hiểu sao lúc bị bắt thế này ông lại hoàn toàn im lặng, chỉ giương ánh mắt buồn bã già nua bởi thời gian tàn phá hướng về phía Phúc đang nằm. Ánh mắt chứa đầy sự hối hận và ăn năn trong muộn màng.

Lúc này khi sự việc xảy ra tôi có quay mắt ra nhìn và nhận ra trong số đó có người đàn ông tên Đường mà tôi gặp lần trước. Còn có cả…người đàn ông với biểu cảm lạnh như băng mà người đời đang một mực ca ngợi là tài giỏi đang đứng đối diện với tôi. Ánh mắt màu hổ phách ánh lên vẻ mong mỏi bao ngày được trùng phùng.

Tôi đưa bàn tay lên lau đi khuôn mặt đầy m.á.u và nước mắt của chính mình rồi đưa mắt nhìn lại anh ta, đôi mắt mở to, gương mặt không giấu được sự ngỡ ngàng vì cuộc gặp gỡ này. Tôi tự đặt câu hỏi cho mình rằng người đàn ông này là gì của tôi sao lại cho tôi cảm giác quen thuộc như thể tôi với anh đã gặp nhau rất nhiều lần mà cảm giác này khó lột tả ra hết được, tôi chỉ biết là anh ta rất khác biệt không giống như tình cảm của tôi đối với Hoàng Phúc.

Bốn mắt nhìn nhau nhưng không nói được gì, mãi một lúc sau sau khi cảnh sát đưa ông Vạn và cái t.h.i t.h.ể của Phúc ra xe. Còn lại trong nhà chỉ mình Nhật và tôi đang gục trên nền gạch vì sự ra đi đau đớn của Phúc. Thì phía người đó lại nở một nụ cười lạnh, anh ta buông một câu nói như oán , như trách dành cho tôi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-75.html.]

-Thời gian qua tôi cứ tự mình trách mình vì để lạc mất đi em, tôi đã tự dằn vặt bản thân đến tâm can phế liệt, tự gặm nhấm đau khổ vì nỗi cô đơn vắng em khi màn đêm buông rèm. Thế nhưng tôi lại không ngờ, từng đó thời gian em lại dành cho một người đàn ông khác. Và hôm nay khi đối diện em đau đớn, em gục ngã vì cái c.h.ế.t của hắn, nhưng đối diện với tôi em lại dành cho tôi chỉ hai từ vô cảm. Mỹ Trang em làm như vậy tôi đau lắm em có biết không?

Lời nói trách móc này từ miệng người đó vang lên, bất chợt tim tôi nhói lên, lồng n.g.ự.c thì như một tảng đá nặng đè lên như thể ép vào tim tôi đến nghẹt thở. Lặng nhìn anh ta đang đè nén cảm xúc, cả sự mệt mỏi cùng cực hiện ra trên gương mặt. Thế nhưng mà dù như thế nào thì tôi cũng không thể hình dung ra được trong đầu mình anh ta đang nói gì? Tôi và anh ta đã trải qua những chuyện gì. Mà mới chỉ khi gặp mặt lần đầu lại buông lời trách móc tôi.

Định bụng sẽ lên tiếng hỏi anh ta cho rõ mọi chuyện, hỏi coi anh ta có phải là Tuấn Nhật hay không? Thế nhưng lời nói chưa kịp thốt ra thì dưới bụng tôi bỗng nhiên đau đớn dữ dội, đau đến mức tôi không chịu đựng nỗi, cảm giác lo sợ có điều không lành khi mà bên dưới của tôi, tôi cảm nhận không chỉ là đau thôi mà có thứ gì đó còn bực ra rồi chảy ướt cả phần thân váy tôi đang mặc

"Con tôi? Con tôi chỉ mới 8 tháng?"

Chỉ có người đàn ông này đang ở cùng mình, thế nên trong tình cảnh này tôi chỉ đành bấu víu ngước ánh mắt cầu cứu nhìn anh ta, một tay ôm bụng, một tay đưa lên níu lấy bàn tay người đó rồi cố gắng thốt lên lời

-Cứu dùm…cứu dùm con tôi….!

Loading...