Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 74

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:15:25
Lượt xem: 0

-Bác à con xin bác bình tĩnh. Thật sự chuyện ngày trước như thế nào bây giờ con không nhớ ra được nhưng mà bác ơi, nếu như bác muốn con làm gì thì con con đều nghe theo lời bác hết, xin bác đừng nổ súng, con của con nó vô tội

Tôi dập đầu xuống nền gạch liên tục để cầu xin ông ta nương tay, còn ông ta giờ đây lại chỉ duy nhất ý nghĩa trong đầu là trả thù nên khi nghe nói tôi có thai. Ông Vạn liền nhìn ngay vào bụng tôi. Rồi sau đó cười lớn

-là con của thằng Nhật, càng tốt, nó hại tao mất đi đứa con tâm huyết mà cả đời tao gầy dựng là Vạn Phúc, thì bây giờ trước khi tao bị bắt tao sẽ cho nó biết được cảm giác mất đi vợ và con là như thế nào?

-Ba?

Ông Vạn chẳng thương tình, bàn tay nhanh chóng cầm chặt cây súng, cái giây phút ngón tay ông ta cử động để bắn, cũng là giây phút tôi chỉ biết bất lực ôm chặt lấy con mình lần cuối, hai hàng nước mắt tuyệt vọng lăn dài rơi xuống hai bên má không ngừng như thể đây là những giây cuối cùng tôi được hít thở bầu không khí trên đời.

Đoàng!

Tôi sợ hãi nhắm chặt đôi mắt, thả hồn đón nhận viên đạn rồi đưa mình vào cái c.h.ế.t mà người ta ban cho mình, thế nhưng mấy phút trôi qua cơ thể tôi vẫn thế chẳng đau đớn một chút nào khiến tôi vô cùng ngạc nhiên vội mở mắt ta. Khoảnh khắc này tôi mới ngỡ ngàng phát hiện chẳng phải người bị đạn là tôi, mà chính Phúc đã đỡ cho mình một cuộc đời.

Phúc khụy gối trên n.g.ự.c anh m.á.u chảy ra đỏ cả sàn nhà, tôi khuỵu xuống, ôm lấy người anh, bàn tay tôi run run chạm vào nơi đầu đạn ghim trên n.g.ự.c Phúc, cả cơ thể tôi run rẩy, cổ họng nghẹn ngào đến mức tôi phải cố gắng lắm mới gào lên tên anh

-Anh Phúc, anh tỉnh lại đi, tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao lại đỡ đạn cho em…?

Đứng đối diện, sau cái cảm giác ngông cuồng trả hận, thì khi phát s.ú.n.g nổ, nhìn Phúc chẳng một giây suy nghĩ lao thẳng ra trước họng s.ú.n.g để đỡ đạn cho tôi, ông Vạn đã hoảng hốt buông luôn cây s.ú.n.g ra khỏi tay mình. Ông đứng đơ như tượng, ánh mắt đau đớn kèm theo nỗi ân hận cùng cực khiến cho ông không giấu được nước mắt mà gào lên thật to

-Hoàng Phúc? Ba gi.et. con rồi…Ông trời ơi, tôi tôi gi..et con Tôi rồi.

Ông Vạn gục đầu xuống nền nhà rồi khóc ngất, còn tôi vừa đỡ nữa người Phúc lên tay mình, vừa liên tục gọi kêu anh dậy, sự hy sinh này của anh khiến tim tôi như co rút lại, đau đến mức như chính mình bị cắt đi quả tim

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-74.html.]

-Anh Phúc tỉnh lại đi? Anh đừng làm em sợ mà?

-Anh Phúc anh tỉnh lại cho em, em không cho phép anh chet… anh tỉnh lại đi em năn nỉ anh mà?

Tôi gào khóc thảm thiết đôi tay cứ lay lay người anh, cho đến một lúc sau thì tôi cũng nhận được cái phản xạ của anh. Phúc mở mắt, hơi thở mệt nhọc, anh từ từ đưa bàn tay đang dính đầy m.á.u của mình run run chạm vào gương mặt tôi. Môi anh khẽ nở nụ cười, nụ cười quen thuộc mang đầy sự ấm áp nhưng sao bây giờ đây khiến lòng tôi đau thắt.

Phúc yếu ớt, chỉ thở hơi ra nhưng vẫn cố gắng nói với tôi. Anh thều thào

-Em đừng khóc, em khóc anh không yên tâm mà ra đi đâu?

Tôi ôm anh, nước mắt rơi lộp độp, tuy rằng tôi không thể đáp lại tình cảm với anh , không dành cho anh một tình yêu nhưng những ngày qua Phúc luôn bên cạnh lo lắng cho tôi, những khoảnh khắc bình yên bên anh là những kỷ niệm đau đớn nhất đối với tôi lúc này, trước đó tôi nợ anh một ân tình, còn bây giờ là nợ mạng sống, nợ anh cả phần đời còn lại.

-Anh đừng nói gở, anh sẽ sống, anh không được phép che..t để em đi gọi người, nhờ người ta đưa anh vào viện.

-Không kịp đâu, em đừng đi, trước khi nhắm mắt anh muốn được nhìn thấy em. Mỹ Trang này, anh có một điều muốn nhờ em. Em hứa với anh được không?

Phúc đau đớn gắng gượng giành giật từng hơi thở, nhìn anh mà tâm can tôi tan nát. Cố ngước mắt ngăn cho dòng lệ đừng rơi nữa tôi lập tức trả lời anh

-Được, anh nói đi, chuyện gì em cũng hứa với anh cả, chỉ cần anh đừng rời xa em là được.

Phúc nghe tôi nói xong lại cười, nhưng rồi dường như cơn đau lại tiếp tục dày vò anh nên Phúc cứ liên tục hước lên để đối cự với cơn đau, giọng anh mỗi lúc lại thêm nhỏ và xa dần

-Giữ lại Vạn Phúc giúp anh và giao cho Hoàng Phát. Em anh nó rất giỏi nó sẽ làm…

Loading...