Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 71

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:15:20
Lượt xem: 1

Chiếc xe chầm chậm chạy đi trên con đường đầy tuyết trắng bao phủ, cả người tôi nhanh chóng bị hạ nhiệt lạnh đến mức cả khuôn miệng cứ run lên bần bật, hai tay ôm chặt lấy người mình nhưng vẫn không hề tỏa ra được một chút hơi ấm. Ngồi bên cạnh, Hoàng Phúc liền choàng nhanh chiếc áo khoác bằng bông thật dày vào cho tôi, tôi không biết anh chuẩn bị từ lúc nào, chỉ là vào lúc này Phúc cẩn thận kéo tôi vào người anh rồi anh ôm chặt để cho tôi khỏi lạnh.

Nhưng mà khi cảm thấy người bên cạnh mình không cho mình được sự tin tưởng tuyệt đối thì tôi cũng không thoải mái với sự gần gũi này, nhưng cũng không phải dứt khoát từ chối để phụ tấm lòng của Phúc. Cứ thế tôi im lặng dựa vào anh một hai phút rồi mới từ từ rời khỏi người Phúc ra. Tôi lý nhí

-Cảm ơn anh!

Phúc nhìn hành động của tôi. Không biết anh suy nghĩ gì chỉ là thấy Phúc trầm mặc rồi nhìn tôi gật đầu. Sau đó cả hai chìm trong sự im lặng cho tới khi xe dừng trước một ngôi nhà gỗ. Phúc mới giới thiệu cho tôi biết đây là nhà riêng của gia đình anh mua để mỗi lần sang đây ở. Và có thể sau này ba mẹ anh qua hẳn định cư bên này luôn.

—--

Thời gian tuy chầm chậm trôi qua thế nhưng ngoảnh đầu lại cũng thấy nhanh lắm, chớp mắt đã mấy tháng trôi qua trên vùng đất xa lạ, bầu trời bên đất Mỹ đã không còn thấy những bông tuyết trắng xóa và cái lạnh đến thấu xương mà khi nhìn trên tivi người ta vẫn thường ao ước một lần nhìn thấy tuyết nữa. Cũng là lúc chiếc bụng tôi dần to lên từng ngày, đến đi đứng cũng khó khăn do Phúc bồi bổ cho tôi quá nhiều, nhiều đến mức bé con trong bụng chỉ vừa tròn 8 tháng mà tôi đã tăng gần 15 ký. Cả người ục ịch như vịt bầu, đã vậy mũi còn sưng to.

….

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-71.html.]

Vừa đi làm về mới bước vào đến nhà, cởi đôi giày ra để trên kệ là Phúc đã hào hứng gọi tôi

-Hôm nay anh vừa đặt mua được một con cua hoàng đế cho em này. Em coi nó có to không?

Vừa nói Phúc vừa giơ con cua to đùng đang nằm trong một chiếc hộp vuông cho tôi xem, khuôn mặt anh hào hứng đến độ hai bên mang tai chảy cả mồ hôi vẫn không để ý.

Tôi nhìn anh, bất chợt bản thân mình không ngăn được xúc động. Từ khi Phúc đưa tôi về đây ở, Phúc chưa bao giờ để tôi phải đụng đến công việc gì cả, tất cả mọi chuyện anh đều giành làm hết…Tôi cũng rất ngạc nhiên và không hiểu được nguyên nhân tại sao anh lại từ bỏ công việc của mình bên Việt Nam, và bằng cách nào anh lại có thể dễ dàng đưa tôi qua đây ở một thời gian dài thế này, cứ thắc mắc trong lòng rồi đem đi hỏi Phúc nhưng mỗi lần như thế tôi chỉ nhận lại một nụ cười bí hiểm của anh chứ câu trả lời cần thiết thì anh lại không nói rõ. ( nhưng lúc đó tôi lại đâu có biết được rằng tập đoàn của Phúc thời gian qua đã bị Tuấn Nhật làm cho điêu đứng, công việc gặp khó khăn liên quan đến nhiều thứ ông Vạn đã tính được tình thế không ổn nên ông cho Phúc rời đi trước để tránh rắc rối. Còn chuyện tôi dễ dàng ra ngoài nước là vì vốn dĩ gia đình tôi giàu có, bản thân tôi từng được sống trong ký ức huy hàng nên chuyện đi các nước đối với tôi là chuyện rất bình thường)

Cuộc sống hiện tại của chúng tôi tách biệt hoàn toàn với những mối quan hệ. Anh cũng không cho tôi dùng điện thoại nửa, mạng mẽo càng không thể đọc được. Thế mới nói thế giới bên ngoài dù có thay đổi thế nào tôi cũng như một kẻ mù đi giữa đêm tối

Để có tiền sinh hoạt từ một tổng giám đốc giàu có, tính khí dọc ngang, Phúc lột xác hoàn toàn và không ngại xin vào làm chân nhân viên pha chế ở một nhà hàng. Anh làm xen kẽ ca ngày và ca đêm. Nên hôm nào làm đêm thì ban ngày Phúc ở nhà với tôi. Rảnh rỗi Phúc còn không ngại tìm những quyển sách dành cho bà bầu đem về cho tôi đọc. Rồi có những khi anh làm ca ngày, ban đêm lắm lúc tôi bị chuột rút dù đang say ngủ, nghe tôi đau anh vẫn lật đật ngồi bật dậy rồi lo lắng bóp chân cho tôi đến khi tôi thấy hết đau và ngủ lại lúc đó anh mới yên tâm mà nằm xuống…

Tất cả những gì trong thời gian ở cạnh nhau Phúc đối xử với tôi, vô thức khiến cho tôi bị rung động, những hoài nghi về Phúc lúc trước cũng dần dần xóa bỏ trong lòng tôi…Nhưng không phải vì vậy mà tôi tin theo lời của Phúc tôi và anh là vợ chồng, bản thân tôi không hề xuất hiện cảm giác thân thuộc đó đâu. Trong tim tôi hầu như chưa bao giờ có Phúc. Kể cả đứa con tôi mang trong bụng, tôi cũng chưa một lần nào xuất hiện ý nghĩ Phúc chính là ba ruột của con tôi…bởi vậy mà tuy sống cùng nhau đã mấy tháng, giữa tôi với Phúc vẫn không hề có sự mập mờ nào xảy ra cả.

Loading...