Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 70

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:15:19
Lượt xem: 1

Những suy nghĩ ấu trĩ này hiện ra trong đầu lại khiến cho Tú Minh hả hê mà điên cuồng chạy đến, cô ta cố giành lấy cái ống trên tay Hoàng Phúc để hại tôi thế nhưng với sức của Tú Minh thì khó lòng đấu lại với Hoàng Phúc lắm nên cả hai cứ chửi nhau rồi dằn lấy tranh nhau cái ống đến ầm ĩ khiến cho bảo vệ bệnh viện ào ào chạy lên phòng bệnh.

Họ nói gì đó bằng ngôn ngữ của họ, nhưng đại loại có thể hiểu là bảo Phúc và Tú Minh dừng tay lại. Thế nhưng Tú Minh giờ đây cô ta đã không giữ được bình tĩnh rồi nên mặc cho bảo vệ can ngăn vẫn không hề chịu dừng lại cái hành động điên loạn của mình cho đến khi phía bệnh viện báo cho cảnh sát đến thì nó mới hoảng hốt chạy thật nhanh rời khỏi hiện trường.

(

Chỉ còn lại Hoàng Phúc bên cạnh tôi, sau khi mọi chuyện ổn thoả anh lo lắng không biết Tú Minh đã làm gì tôi chưa nên khi thấy tôi ngất xỉu anh liền gọi bác sĩ thông báo về tình hình của tôi. Anh ở cùng tôi cho đến khi tôi tỉnh lại, bản thân được kiểm tra sức khỏe ổn định hết thì Phúc làm thủ tục cho tôi xuất viện ra về.

Chúng tôi xuất viện, Phúc ân cần dìu tôi từng bước từ phòng bệnh ra ngoài, tôi cũng dựa hẳn vào anh để di chuyển vì bản thân mình còn yếu. Chỉ có điều là bây giờ đi cùng anh tôi không còn thấy tự nhiên nữa, cái bài báo mà tôi đã đọc được cùng những thông tin liên quan cứ mãi luẩn quẩn trong đầu khiến cho tôi không biết mình hiện tại là ai, và có phải mình chính là người mà mọi người đang nhắc đến. Nếu sự thật là vậy, thì Hoàng Phúc lại không phải người tốt…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-70.html.]

Những câu hỏi không có đáp án khiến cho lòng tôi càng thêm năng nề, đôi khi ngước lên nhìn Phúc tôi đã có lần muốn hỏi anh hết mọi chuyện nhưng rồi lời nói vừa lên đến cổ họng cuối cùng tôi cũng không có đủ dũng cảm để phát âm ra. Bởi vì tôi sợ…sợ rằng khi mình biết được sự thật trong lúc bản thân mình quá khứ chưa nhớ được thì bản thân tôi và con tôi sẽ gặp nguy hiểm. Cứ thế tôi đành im lặng, im lặng bên Phúc mà không một chút yên lòng.

Chúng tôi bước ra khỏi bệnh viện và lên xe đã được Phúc thuê sẵn. Vừa hay xe lăn bánh cũng là lúc ở phía sau chúng tôi một chiếc xe hơi màu đen sang trọng đang tấp vào. Một người đàn ông từ đầu đến cuối mang trên mình một màu đen quyền lực, cùng nét mặt lạnh tựa như băng, cả cái nhíu mày cũng khiến người khác phải khiếp sợ đang gấp gáp xông vào trong bệnh viện cùng 5, 6 tên đàn em đi theo như thể sợ sẽ không kịp gặp một ai đó. Trên mặt mỗi người họ ai nấy đều tỏa ra m.á.u lạnh và háo chiến, chỉ duy nhất một người dù biểu cảm bên ngoài không bộc lộ một chút cảm xúc nào nhưng trong lòng anh luôn xuất hiện cảm giác bất an và không một giây một phút nào là không

lo lắng kể từ khi anh nhận được cuộc gọi của ba mình từ Mỹ gọi về và nói rằng người đàn bà của anh hiện tại đang ở bên đó. Kể từ khi nhận được thông tin, anh đã rất muốn bay qua ngay lập tức nhưng lại đúng lúc nhận được tin mật báo từ bạn anh con cáo già Vạn Phúc chuẩn bị có chuyến hàng nóng. Và nhờ anh phối hợp một tay cho nên anh lại phải trì hoãn ở lại Việt Nam thêm vài ngày. Thời gian vài ngày đó cũng chính là khoảng thời gian chờ đợi mà đối với anh như một thế kỷ trôi qua từng giây từng phút chính là vũ khí gi.ết dần gi ết mòn đi sự kiên nhẫn của anh…

Cũng trong chính khoảnh khắc người nào đó xuất hiện, lồng n.g.ự.c tôi vô thức đập mạnh điên cuồng. Tim tôi nhói lên, đau đến mức thở không nổi. Theo phản xạ tôi ngoái đầu nhìn lại bệnh viện. Chẳng biết mình đang muốn nhìn, muốn tìm thứ gì, chỉ thấy nơi đó đông đúc những người xa lạ đang vội vã liên tục đi ra đi vào.

Và rồi hình ảnh mờ dần, xe chạy khuất xa hẳn không còn thấy bệnh viện trong tầm mắt, khoảnh khắc tôi quay đầu lại mệt mỏi thu tầm mắt về

—Cũng chính là lúc một lần nữa chúng tôi bỏ lỡ nhau—

Loading...