Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:11:15
Lượt xem: 1
Tôi phụng phịu vừa ngại vừa xấu hổ nên nói xong là ụ mặt xuống không dám nhìn mẹ luôn. Thật tình đó là chuyện thầm kín của tôi mà, để mẹ phát hiện xấu hổ c.h.ế.t đi được.
Mẹ ngồi cạnh bên trông thấy tôi phản ứng thì cười lớn. Đưa tay sang xoa lấy đầu tôi mẹ bảo
-Thật ra thì ba mẹ và gia đình bác Hiệp trước đây đã muốn tác hợp con với Tuấn Nhật để hai công ty cùng đi lên. Nên bây giờ sẵn tiện ba con muốn rót tiền giúp Tuấn Nhật để có một lý do hợp lý nên ba con đã nói ra điều kiện này để bác Hiệp không cảm thấy ái ngại với chúng ta thôi. Tuấn Nhật là một chàng trai tốt, mẹ tin vào mắt nhìn người của con gái mình
Tôi mím môi nghe mẹ từ tốn phân tích, thế hoá ra một mặt ba tôi làm mặt lạnh nhưng trong bụng ông đã muốn giúp Tuấn Nhật rồi, thế mà tôi còn đang lo còn muốn tìm gặp ba để nói vài lời giúp bác Hiệp.
-Nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó, nếu vì để giúp đỡ mà đưa Tuấn Nhật vào cuộc hôn nhân thương mại thế này con sợ anh ấy sẽ tự ái và không đồng ý mẹ ạ.
-Nó không đồng ý cũng không được vì mẹ hiểu nó là một đứa con có hiếu, chẳng bao giờ nó làm trái lời của ba mẹ nó đâu.
-Thế là ép anh ấy hả mẹ, thôi con không đồng ý đâu. Hôn nhân ép buộc không hạnh phúc mẹ ạ?
-Thế con không đồng ý lấy nó à?
-Con, tất nhiên là con muốn làm vợ anh ấy, nhưng mà con muốn anh ấy tự nguyện hơn…Con định thế này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-7.html.]
Tôi ghé miệng vào sát tai mẹ tôi rồi hí hửng nói ra kế hoạch của mình. Sau khi nghe xong mẹ tôi có hơi cau mày. Bà hỏi tôi
-Con định đi theo ngành thiết kế à? Còn khóa học quản trị kinh doanh con định thế nào?
Tôi vô tư đáp
-Con thích thiết kế từ năm lên 8 tuổi, và để phấn đấu có tấm bằng thiết kế loại giỏi khi chỉ mới bước qua tuổi 17 thì mẹ hiểu năng lực của con gái mẹ đã được trường ưu ái thế nào rồi. Đam mê của con con muốn một lần được bùng cháy mẹ ạ. Còn chuyện kinh doanh con hứa con vẫn tiếp tục học để sau này về quản lý công ty của nhà mình. Mẹ yên tâm nha.
Mẹ nghe tôi khẳng định thì vui vẻ gật đầu, bởi vì tôi biết mẹ hiểu tính cách của tôi thế nào, từng ấy năm nuôi tôi khôn lớn, niềm tin mẹ đặt vào tôi tôi sẽ không bao giờ làm mẹ thất vọng.
…
Một tuần sau đó, đúng như lời hứa ba tôi đã chuyển ba mươi tỷ sang cho Tuấn Nhật, và dĩ nhiên tôi cũng một bước tiến vào Tuấn Nhật để nhận việc.
Ban đầu vốn dĩ tôi chỉ muốn mình vào làm một nhân viên bình thường, thế nhưng ba tôi một mực không đồng ý, ông nói với bác Hiệp muốn tôi làm thư ký riêng của Tuấn Nhật để hai chúng tôi có dịp làm quen với nhau. Tất nhiên là tôi từ chối vì không muốn mới vào công ty đã gây sự chú ý của mọi người đến thế thế nhưng sau khi thấy ba tôi quả quyết một câu không làm thì ở nhà thì tôi đã phải gật đầu đồng ý ngay.. Quả đúng là tôi không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi ba mình.
…
Ngày đầu đi làm, tôi chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng chân váy đen, tóc buộc cao gọn gàng lộ ra vầng trán rộng. Trông vào gương thấy đã ổn tôi xuống nhà ăn sáng cùng ba mẹ, trò chuyện với họ một lúc xoay quanh vấn đề ngày đầu đi làm sau đó tôi quá giang xe ba để đến Tuấn Nhật.