Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:15:14
Lượt xem: 0

Cả tôi và ông bỗng im lặng nhìn nhau, từng giây phút trôi qua khó chịu tưởng chừng như nghẹt thở. Định bụng hỏi ông cho rõ sự tình thì đứng bên cạnh cô y tá có vẻ hơi khó chịu khi phải chờ đợi tôi nên cô đã dùng tiếng Anh ngữ để đối thoại với tôi, ngụ ý muốn tôi nhanh chóng trở về giường bệnh khi mà chai thuốc truyền trên tay tôi sắp hết.

Vì sợ phật ý cuối cùng cuộc trò chuyện của tôi và người đàn ông lạ kia chỉ dừng lại đoạn đó. Tôi trở về phòng bệnh để điều trị theo phác đồ mà bệnh viện đưa ra, đến cả ăn và ngủ, thuốc men tôi dùng cũng được y tá riêng chăm sóc và phục vụ tận tình.

Tôi ở lại viện mấy hôm cuối cùng vết thương trên đầu tôi cũng lành hẳn. Mà theo như từ lúc chữa trị đến bây giờ tôi mới phát hiện ra hình như vết thương trên đầu tôi là bị tác động vật lý mà ra. Dù tôi hoàn toàn không nhớ là ai hại mình, nhưng tôi hiểu vấn đề tôi mất trí nhớ chắc cũng liên quan đến nhiều chuyện bí mật nên người ta mới ra tay tàn ác với tôi đến vậy?

Mà ngộ thật mấy hôm ở viện tôi không gặp lại người đàn ông kia nữa, cho nên những thắc mắc trong đầu cứ thế lăn tăn mãi không thôi. Đúng là mất đi ký ức là đều thật sự rất đáng sợ…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-67.html.]

Nghe cô y tá nói với tôi là hai ngày nữa sẽ cho tôi xuất viện. Cô còn bảo sau khi kiểm tra hết thì tình trạng sức khỏe của tôi được đánh giá rất nhanh phục hồi, còn em bé trong bụng cũng phát triển tốt không bị ảnh hưởng gì đến cả Lúc nghe xong tôi vui lắm, bàn tay cứ áp vào thành bụng để cảm nhận bé con đang chuyển động trong bụng, đôi môi cứ thế không kìm được niềm vui mà tủm tỉm cười miết. Tôi cứ tự nhủ dù cho bây giờ tôi chưa cảm nhận được Phúc là người thân thuộc của mình nhưng với con tôi nhất định sẽ giành cả tình yêu cho con. Đến khi nào tôi nhớ ra mọi chuyện, lúc đó tôi sẽ giới thiệu với con về ba của mình. Còn bây giờ thì…mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên vậy

Nằm trên giường bệnh, xung quanh chỉ một màu trắng muốt và mùi thuốc tôi chiếc mở điện thoại mà lúc đi Phúc đã chuẩn bị trước cho tôi, lướt xem tin tức một lúc vô thức tôi dừng lại nơi bài báo nói về tập đoàn Tuấn Nhật. Tiêu đề rất giật tít " tổng giám đốc Tuấn Nhật ly hôn vợ và cặp kè gái lạ" trên ảnh bài báo còn kèm theo hình ảnh một người đàn ông lịch lãm, gương mặt toát ra vẻ lạnh lùng đến đáng sợ đang cưỡng hôn một cô gái trong quán bar. Bài viết chỉ có thế nhưng lại thu hút hơn một triệu lượt tương tác và hàng ngàn bình luận, tôi đọc sơ qua thì thấy toàn những cô gái bình luận ra vẻ tiếc nuối, còn có cả những lời lẽ không hay dành cho cô gái kia rằng cô ta nhìn không xứng với Tuấn Nhật. Và đáng sợ hơn với những suy nghĩ của một số cô gái " người như tổng giám đốc Tuấn Nhật dù hy sinh bản thân mình để được lau giường hằng đêm cho anh ta thì mình cũng không thấy phí cuộc đời. Xem qua tiêu đề cùng những bình luận tự nhiên tôi cũng không muốn đọc hết nguyên bài, cảm thấy xã hội bây giờ tha hóa thật sự vì vốn dĩ tôi cứ đinh ninh trong đầu rằng chủ của một tập đoàn lớn chắc là người xuất chúng lắm có ngờ đâu hắn ta cũng chỉ là một kẻ thật tầm thường không thể tầm thường hơn như bao người khác.

Nhưng khi đúng lúc tôi định lướt đi thì vô tình ánh mắt tôi bắt gặp một bình luận thật dài, tôi dừng lại chăm chú đọc cho hết.

Loading...