Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:15:12
Lượt xem: 0
Phúc đưa tôi đến sân bay thì đã thấy một cô gái xinh đẹp đứng ở đó chờ sẵn. Trên tay cô ấy còn cầm đầy đủ giấy tờ cần thiết cho chuyến bay. Sau khi Phúc giao tôi cho cô ấy, tôi thấy Phúc đứng căn dặn cô ta chuyện gì đó rất lâu mà Phúc không cho tôi nghe. Chỉ khi rời đi, Phúc mới vòng tay ôm tôi một cái rồi nói
-Anh sẽ sớm qua đó với em!
Tôi không nói gì chỉ mỉm cười rồi đi theo cô gái đó vào trong, cũng không một lần quay lại để nhìn Phúc vì trong lòng tôi lúc đó tự dưng lại xuất hiện cảm giác m.ô.n.g lung khó tả khiến cho tôi phải nghĩ đến một người, nhưng không nhớ ra được người đó là ai, chỉ nhận ra tim mình hơi đau nhưng không phải đau lòng vì rời xa Phúc.
…Máy bay cất cánh, bay tít lên bầu trời xanh, vô thức nước mắt tôi lăn dài…Tuy không nhớ gì nhưng rời đi khỏi đất nước nơi mình sống dường như trong tôi có sự mất mát to lớn. Ngồi bên cạnh nhìn biểu cảm tôi như thế thì cô gái đó đưa cho tôi một chiếc khăn rồi nói
-Chị lau mặt đi. Đừng buồn, rồi sẽ sớm gặp lại anh em thôi…
Nhân lấy chiếc khăn từ tay cô gái đó, và thấy được cô ấy rất hiền cũng như nói chuyện rất nhẹ nhàng dễ mến nên tôi cũng vơi đi bớt cảm giác lạc lõng trong lòng mình. Suốt quảng thời gian bay tôi và cô ấy ngồi tâm sự rất nhiều, tôi biết cô ấy tên Lan. Lan bằng tuổi của tôi. Lan với Phúc là anh em cô cậu. Mẹ của Lan hiện đang sinh sống và làm việc bên Mỹ cho nên Lan cũng thường xuyên bay đi bay về Việt Nam. Vừa hay đúng dịp cô ấy đi thì Phúc gửi tôi cho Lan luôn. Nghe Lan nói nếu như Lan không về thì có thể người bay hôm nay với tôi là Phúc, vì anh đã đặt trước vé máy bay cùng tôi rồi anh dự định đưa tôi qua nhà Lan rồi mới quay trở về. Nhưng vừa hay Lan cũng cùng chuyến bay nên Phúc đã hủy vé…
Nhà Lan ở ngay bang California, chúng tôi sang khi trời đang có tuyết nên lạnh lắm, cơ thể tôi đang sẵn yếu nữa nên cuối cùng không chịu được thay đổi thời tiết thế là tôi gục đi luôn. Lúc đó mẹ Lan và Lan nhanh chóng đưa tôi sang viện luôn. Một phần tôi bị sốt cao vì thân nhiệt thay đổi, một phần theo lời dặn của Phúc Lan đưa tôi đi kiểm tra phần vết thương trên đầu luôn.
Ở xứ lạ quê người, cho dù trên giường bệnh có y tá Hiệpc trực nhưng vì không hiểu ngôn ngữ nên từ đầu đến cuối tôi chẳng biết nói chuyện với ai, cũng chẳng biết bệnh tình của mình thế nào. Chỉ là khi họ dẫn tôi đến một phòng khám rồi bắt tôi nằm lên ghế sau đó dở váy tôi lên rồi đặt máy siêu âm lên bụng. Một lúc sau một ông bác sĩ cao to đi đến đưa cho tôi một phiếu siêu âm. Trên hình ảnh có một chấm tròn nhỏ tôi dù ông ấy nói gì tôi không hiểu được nhưng tôi biết như thế nghĩa là mình đã mang thai. Vô thức khi phát hiện ra điều này, bàn tay tôi chạm ngay vào phần bụng, cảm giác hạnh phúc đến bất ngờ khiến cho tôi không kìm chế được mà cổ họng cứ nghèn nghẹn, vui đến mức nước mắt cứ rơi ra lã chã không ngừng…
Sau khi siêu âm xong thì y tá đưa tôi trở về phòng. Nhưng bất ngờ khi tôi đang đi thì có một người đàn ông lạ mặt, ông ấy cứ nhìn tôi mãi, còn chạy theo tôi nữa, sau đó dường như phát hiện ra điều gì đó ông ấy liền thốt lên
-Mỹ Trang là con đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-66.html.]
Tôi đang đi nghe tiếng gọi tên mình, liền giật mình đứng lại. Tôi nhìn ông ta bằng ánh mắt xa lạ đầy khó hiểu, định không trả lời nhưng rồi phát hiện ra ông ta biết nói tiếng Việt có nghĩa là đồng hương với mình nên tôi lập tức trả lời luôn
-Ông là ai? Sao lại biết tên tôi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, vạn vật cũng thay đổi chỉ là không ngờ chớp mắt một cái tôi và ba của Nhật lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, khi mà ký ức của tôi hoàn toàn bị lột sạch, nhìn ông đứng trước mặt tôi chỉ xem là một người lạ mà mình chưa từng quen.
Còn ba Nhật ông nhìn tôi ngạc nhiên tột độ? Nhất là câu tôi hỏi ông là ai thì ông đứng hình luôn. Đôi mắt nheo lại phủ đầy vết chân chim nhìn tôi rồi lắp bắp hỏi lại
-Con không nhận ra ba à? Ba là ba chồng con đây?
Ba chồng? Tôi trố mắt nhìn ông rồi vô thức hỏi
-Ba là ba Vạn?
Ông ấy lại một lần nữa thảng thốt và bất ngờ, từng đường nét trên mặt ông co rúm lại
-Con sao vậy Hạ? Con không nhận ra ba à?
Tôi lắc đầu, cảm giác bây giờ trong tôi thật khó tả, nếu là ba chồng tôi thì là ba Vạn mới đúng vì ba Phúc là ông Vạn chủ tịch tập đoàn Vạn Phúc kia mà. Tại sao khi tôi hỏi ông lại không thừa nhận. Thế chẳng lẽ tôi còn một người chồng nào khác ngoài Phúc nữa sao?