Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:15:11
Lượt xem: 1
Phúc ra bộ đau khổ, nhưng có chuyện khó nói trong lòng, cứ thế anh nhìn tôi như van xin khiến tôi cũng thấy mũi lòng. Dù bây giờ tôi không thể nhớ ra Phúc là ai, tôi với anh đã từng là gì? Thế nhưng mấy ngày anh công anh chăm sóc tôi tôi thấy cảm kích rất nhiều. Thế nên cuối cùng tôi đành gật đầu nghe theo. Nhưng trước khi tôi đi tôi vẫn muốn biết cái lý do vì sao anh ta đuổi tới qua tận phương trời xa xôi. Và khi Phúc nói ra cái lý do, tôi gần như không hề ngờ tới được đó là do ba anh không đồng ý cho tôi ở lại đây. Cho nên sẵn tôi còn bệnh anh muốn đưa tôi luôn qua đó, sẽ có người bên cạnh tôi và bác sĩ chăm sóc đến khi bình an. Lúc đó Phúc sẽ bay qua đón tôi về lại.
Thôi thì tính như Phúc cũng được đó, tôi không nói gì nữa cả. Buồn bã quay lưng đi giấu gương mặt đang ước đẫm.
Một chiếc khăn mặt chìa ra…phúc cầm lấy rồi ân cần lau đi lau lại nước mắt trên mặt tôi.Anh trầm giọng nói
-Em yên tâm đừng lo, cũng đừng buồn nhé, ngày mai anh có việc không đưa em qua đó được nhưng em này ngày mai anh sẽ để đứa em của anh đi theo em qua đó. Dù sao có người nhà theo anh cũng yên tâm hơn.
Nếu Phúc đã tính như vậy rồi thì tôi cũng hiểu anh đã sắp xếp từ trước rồi, bây giờ hỏi ý tôi cho có lệ thôi. Cho nên tôi lại đành đồng ý
Nói xong chuyện đó, nhìn quanh phòng dù không được thấy ánh mặt trời nhưng tôi cảm nhận được là trời cũng dần về tôi. Cho nên tôi liền nhìn Phúc hỏi
-Hôm nay anh không về à? Trễ rồi.
Phúc nhìn tôi lưỡng lự
-Hôm nay anh ở đây với em?
Nghe xong câu này tôi không khỏi bất ngờ nên liền thốt lên
-Hả… anh…anh ở với em ..sao có thể được?
Phúc cau mày nhìn tôi hỏi lại
-Sau lại không được. Anh với em là vợ chồng mà?
Vợ chồng? Bao lần Phúc nhắc đi nhắc lại chuyện chúng tôi là vợ chồng thế nhưng dù có tin tưởng anh ta là người tốt thì với tôi tôi chưa cảm nhận được một chút gì đó giữa tôi và anh đã từng có sự thân mật. Thế nên anh đề nghị ở lại với tôi…tôi lại thấy rất sợ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-65.html.]
Đang định trả lời lại với Phúc thì bất ngờ tôi nghe anh có điện thoại. Không biết bên kia nói gì mà tôi thấy Phúc bực tức lớn giọng chửi một câu "Mẹ Kiếp" … sau đó anh đứng phắt dậy rồi quay sang nói với tôi
-Em nghỉ đi. Anh có chút việc.
-Vâng ạ!
Phúc đi nhanh ra khỏi phòng, cũng là lúc tôi thở phào nhẹ nhõm, dù không biết anh ta có chuyện gì mà lại rời đi ngay như thế nhưng mà Phúc không ở lại tôi thấy dễ xử hơn.
…
Theo như lời Phúc nói thì sáng ngày mai anh ta sẽ đưa tôi sang Mỹ điều trị bệnh thế nhưng không hiểu sau trời chỉ mới bắt đầu sáng tôi chưa kịp thức giất thì đã nghe tiếng mở cửa rầm rầm, giật mình ngó ra, tôi thấy Phúc hối hả gọi tôi dậy. Anh gấp gáp nói
-Mỹ Trang, em dậy đi. Anh đưa em đi?
Tôi dụi mắt rồi ngồi dậy, nhíu mày nhìn Phúc đáp lại
-Anh làm gì mà gấp quá vậy hả?
-Ừ anh sợ lỡ chuyến bay.
Phúc nói xong thì liên tục kéo tôi dậy rồi hối thúc tôi đi ngay nên cả chuyện cột lại đuôi tóc tôi cũng không làm kịp. Phúc nắm tay tôi lôi đi thật nhanh ra ngoài, cho đến khi anh ta mở cửa hầm ra, bước ra khỏi cánh cửa đó là một không gian rộng lớn đến sang trọng của cái biệt thự to lớn được dát vàng, không khí bên ngoài cực kỳ trong lành xộc ngay vào mũi khiến cho tôi thấy dễ chịu vô cùng. Lúc này nhìn quanh mọi vật và quay lại nhìn cái cánh cửa kỳ bí đó một lần nữa, bất giác tôi rùng mình cái mạnh vậy là thời gian qua Phúc đã nhốt tôi dưới hầm? tại sao anh lại làm thế chứ?
Đó là câu hỏi mà tôi không có được câu trả lời khi mà chưa kịp nhìn rõ mọi thứ bên ngoài thì Phúc đã quăng tôi vào trong xe và chạy nhanh đi…
—Khoảnh khắc chúng tôi rời đi khỏi đến sau này tôi mới biết hóa ra không phải Phúc đưa tôi sang Mỹ điều trị bệnh là anh ta muốn tốt cho tôi, mà sự thật Phúc muốn giấu tôi là chính. Cái khoảnh khắc khi tôi rời khỏi cũng chính là lúc tôi bõ lỡ giây phút gặp lại Tuấn Nhật. Khi anh nắm được thông tin Phúc giấu tôi thời gian qua thì Nhật đã không còn giữ được bình tĩnh, anh tức tốc mang khuôn mặt đầy sát khí dẫn theo đàn em đi ngay đến nhà Phúc để tìm tôi…thế nhưng cuối cùng anh cũng đã chậm một bước.
…