Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 64

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:15:09
Lượt xem: 0

Hắn là ai mà Phúc đang nhắc đến, hay hắn chính là Tuấn Nhật? Một câu hỏi xuất hiện tiếp trong đầu mà tôi lại không thể nào hình dung ra được, nhưng với cơn đau nơi cánh tay ập đến đau không nhịn được đến mức hay hàng nước mắt chãi dài. Nên tôi cũng không còn tâm trí gì để hỏi nữa

Tôi nấc lên sau đó lớn tiếng quát Phúc

-Đau em. Anh bị điên rồi hả?

Phúc giật mình nhìn xuống hai bên tay tôi bị bấu đến nổi rướm cả m.á.u trên da thịt thì Phúc cũng vội vàng buông tôi ra. Anh có vẻ xót xa và hối lỗi nên cứ lấp bấp câu từ

-Anh xin lỗi, em …em có đau nhiều không?

Tôi tuy bị đau nhưng nhìn Phúc lo lắng chụp vai tôi xoa xoa rồi thổi thổi tự nhiên tôi cũng thấy hết đau mà mát cả bụng nên không dám trách phiền gì Phúc nữa mà chỉ mạnh dạng lập lại câu hỏi lúc nãy với anh

-Chuyện của Tuấn Nhật anh biết không ạ? Sao mà em cảm thấy cái tên này nghe quen quen.

-Em nhớ ra được rồi à?

Phúc dò hỏi, còn tôi lại buồn bả lắc đầu khi mà đoạn ký ức gì đó đã mãi mãi biến mất để tôi phải day dứt mãi trong lòng.

Phúc bên cạnh sau khi đã thầm đánh giá được tôi chưa nhớ ra gì và thấy tôi vì suy nghĩ mà tâm tư trở nên buồn bã thì anh lập tức đưa tay ra kéo tôi vào lòng anh. Anh ôm chặt lấy eo tôi. Rồi anh thở một hơi dài, tiếng lồng n.g.ự.c đánh mạnh đến mức mà ở bên cạnh anh tôi có thể nghe rất rõ như thể câu chuyện tôi đang nhắc đến nó đã khiến cho anh câm phần rất nhiều.

Mãi một lúc tưởng chừng không còn hy vọng nhận được câu trả lời thỏa đáng thì tôi cũng được Phúc mở miệng kể cho tôi nghe

-Em nghe cái tên Tuấn Nhật quen là bởi vì trước đây em là chủ của Tập đoàn may mặt của Tuấn Nhật. Một tập đoàn chỉ đứng sau Vạn Phúc. Nhưng mà từ khi cái tên Tuấn Nhật xuất hiện hắn đã ngọt nhạt dụ dỗ em để nắm bắt tất cả thông tin cuả Tuấn Nhật và rồi bí mật bán qua bên khác để kiếm thêm tiền.Hắn là một tên bỉ ổi, xấu xa đã cướp đi rất nhiều thứ từ em. Em bây giờ đang không khỏe cũng không cần nhớ đến nó làm gì .Rồi một ngày chính tay anh sẽ lấy lại những gì vốn thuộc về em dành lại cho em. Em an tâm nhé!

Nghe lời Phúc nói về Hoàng Nhật trong lòng tôi xuất hiện ngay cảm giác về người đó không tốt. Thế nên tôi cũng chẳng hỏi gì nhiều nữa mà chỉ gật đầu không đáp , mặc cho Phúc bên cạnh vẫn cứ luyên thuyên mãi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-64.html.]

-Em nghe đây, em là vợ anh, là bà chủ của Vạn Phúc, đối với chúng ta Tuấn Nhật là đối thủ, sau này nếu có vô tình gặp gỡ em cũng không nên nhún nhường hắn. Trăm năm Vạn Phúc và Tuấn Nhật mãi mãi đối đầu. Em hiểu chưa?

Tôi nhìn trong mắt Phúc mỗi lời nói nhắc đến cái tên Tuấn Nhật dường như anh ta rất căm hận nhưng mà duy chỉ một điều ở Phúc tôi không thích đó là ánh mắt khi nói đến tên kia Phúc lộ ra những tia gian xảo khôn lường. Mà trên thương trường điều này lại hoàn toàn không tốt, càng không xứng đáng là chính nhân quân tử khi mà hai bên dù sao cũng là tập đoàn lớn nhất nhì trong nước.

-Vâng. Em hiểu rồi.

Phúc mỉm cười sau đó đưa tay lên chạm vào vết thương vẫn còn đang sưng tấy trên đầu tôi. Cảm nhận Phúc lo cho tôi lắm, anh cứ nhìn mãi, biểu cảm dấy lên sự xót xa

-Đau lắm không em?

Nhắc đến tôi cũng đưa tay lên sờ thử, vẫn còn sưng và đau. Nhưng so với ngày đầu thì giảm đi nhiều rồi.

-Em khỏe rồi anh đừng lo!

-Không được, anh thấy nó vẫn còn sưng nhiều lắm, sợ còn tụ m.á.u bầm trong đó. Hay anh tính như vầy nhé. Ngày mai anh sẽ đưa em sang Mỹ điều trị khi nào e hồi phục lại hẵn anh sẽ bay sang đón em trở về.

-Đi Mỹ?

-Đúng anh đã đặt vé máy bay cho em rồi. Ngày mai anh sẽ đưa em đi.

Tôi trố mắt nhìn Phúc sau khi nghe xong lời này của anh. Sang Mỹ điều trị, có cần thiết hay không trông khi tôi vẫn khỏe mạnh bình thường? Với lại tại sao anh lại quyết định vội vã như thế, còn đặt cả véáy bay trước rồi mới nói với tôi

-Anh muốn em đi lắm à? Hay là anh đang có điều gì muốn giấu em?

Tôi hoài nghi khi thấy Phúc đang lãng tránh mình nên hỏi lại.

-Anh không muốn em đi, và cũng không hề muốn. Nhưng anh có nổi khổ. Em nghe anh được không Mỹ Trang.

Loading...