Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:15:08
Lượt xem: 0
Phúc vừa nói với giọng trách tôi rồi lại lập tức đi tới bàn bên cạnh. Tôi cũng he hé mắt xem anh ta định làm gì thì mới phát hiện ra trên tay Phúc nãy giờ anh cầm một hộp gì đó. Vừa đặt trên bàn, ngó qua thấy phần cơm lúc sáng của tôi vẫn còn nguyên. Anh nhìn tôi hỏi.
-Em không ăn cơm luôn à?
Tôi gật đầu
-Em ăn không nổi. Cảm giác trong người cứ khó chịu.
-Em có cần anh gọi bác sĩ đến khám cho em không?
-Không đâu, giờ em cũng khỏe rồi, chỉ là hay đai đầu thôi. À mà anh đem gì cho em nữa đó
-À lúc chiều về tiện đường đi ngang một quán bún cá. Anh thấy ngon nên mua cho em một phần. Thôi bây giờ anh đem lại cho em ăn luôn nha.
Nghe nhắc đến cá cổ họng tôi lại nhợn, cơn buồn nôn lại cuồng cuộn dâng lên khiến tôi thật sự khó chịu vô cùng, cứ muốn ói rồi lại không muốn.
-Em không ăn được cá?
Tôi thốt ra câu này Hoàng Phúc lập tức nhìn tôi hoài nghi
-Sao lại không được? Lúc trước em cũng hay ăn cá mà?
Phúc cứ hỏi trong lúc tôi khó chịu trong người nên không kiềm chế được tôi quát lớn luôn vào mặt Phúc
-Em đã nói là em không ăn được, không ăn được anh dẹp đi dùm em
Oẹ!
Vừa nói xong tôi cũng không kìm được bản thân, lại cái mùi bún cá ập luôn vào mũi, tôi không ngăn được cứ thế liền chạy ù luôn vào trong toilet rồi móc họng ra ói một trận đến muốn lôi luôn ruột gan ra mà bỏ cả bên ngoài.
Ói xong tôi thở dốc, dưới bụng còn có cảm giác đau âm ỉ. Chắc có lẽ tôi ăn uống không điều độ nên đau dạ dày rồi. Nghĩ xong tôi mở nước trên vòi ra khoác lên rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi ra, nhưng khi vừa ngước mặt lên nhìn vào tấm kiếng to trên buồn rửa mặt, đập vào mắt tôi là ánh nhìn kiểu dò xét của Hoàng Phúc dành cho mình mà khiến tôi không khỏi giật b.ắ.n cả người.
Lập tức quay lại tôi đưa tay ôm lấy n.g.ự.c mình rồi run run hỏi anh
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-63.html.]
-Anh đứng đây từ khi nào sao không nói em?
Phúc vẫn nhìn tôi, gương mặt tối đi cứ như nhìn tôi đang là kẻ thù của anh và anh đã tìm được tôi rồi muốn g.i.ế.c tôi vậy đó. Nhưng cũng may là một lúc sau tầm 5 phút trôi qua Phúc trở lại bình thường, anh đưa tay níu lấy tay tôi rồi dẫn tôi ra ngoài. Anh nói
-Anh muốn xem coi em có bị gì hay không? Mà nhìn da dẻ em tái đi quá, hay em có khó chịu chỗ nào không hả Mỹ Trang!
Ra đến giường ngồi xuống mà tôi chỉ biết thở mạnh. Mãi một lúc sau cảm thấy mình đã ổn tôi mới trả lời lại với Phúc được
-Em không sao? Chắc do đau dạ dày nén hay ói thôi anh
-Có chắc là em đau dạ dày… hay là em đang có?
Phúc nói lấp lững làm tôi thêm tò mò. Ngồi nhìn anh tôi ngây ngô đáp lại
-Em đang có gì sao anh không nói tiếp.
Phúc thở mạnh, cảm nhận cả người anh ta đang run lên một cách rất mất kiểm soát. Tôi thì lại không nghĩ gì nhiều, không đoán ra được trong lòng Phúc đang suy tính chuyện xấu xa. Cho nên tôi vẫn tiếp tục hỏi anh
-Anh đang nghĩ em bị gì anh cứ nói em nghe đi.
Phúc thở mạnh, bàn tay bên dưới bóp chặt lại thành nắm đ.ấ.m kiểu như đang tức lắm mà không biết phải làm sao ấy.
Nhưng cũng may là một lúc sau cứ nghĩ anh rời khỏi luôn thì Phúc lại lên tiếng đính chính vì sự không có mặt của mình.
-À…anh đang áp lực chuyện bên tập đoàn nên mới vậy thôi chứ không sao đâu.
Đương không Phúc nhắc đến chuyện tập đoàn thì trong đầu tôi cái tên tập đoàn Tuấn Nhật lại xuất hiện. Tôi ngây thơ nghĩ rằng Phúc dù sau cũng là ông chủ lớn, nếu như đem cái thắc mắc này hỏi Phúc chắc chắn sẽ có được câu trả lời thoả đáng. Thế nên tôi cứ ngây thơ lên tiếng hỏi Phúc bất chấp
-Anh ơi anh kể về tập đoàn Tuấn Nhật cho em nghe được không anh?
Sắt mặt đang khó coi nghe xong câu tôi hỏi Phúc lại càng tỏ ra điên tiết hơn. Hai mắt anh ta đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống tôi khiến cho tôi nhìn tôi cũng đủ xanh mặt. Nhìn đối diện với tôi Phúc đưa hai tay bóp chặt lấy hai bên bả vai của tôi. Anh ta nghiêm giọng hỏi
-Tại sao em lại hỏi anh về Tuấn Nhật. Có phải em đang nhớ hắn.