Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:15:06
Lượt xem: 1
Cánh cửa mở ra, tôi cứ nghĩ bên ngoài sẽ là một bầu trời đầy nắng, có hoa, có cỏ thế nhưng tôi lại phải thật thất vọng muôn phần khi bên ngoài này vẫn là một đường hầm tăm tối. Tuy nhiên khi tôi bước dọc tìm đường ra ngoài thì vô tình tôi lại phát hiện ra một chuyện rất động trời
Chỗ đang nhốt tôi là một con đường hầm rất lớn tách biệt hoàn toàn bên ngoài, Và cái thứ tôi vừa thấy được đó là trong đây có một hầm chứa một lượng rất lớn chất bột màu trắng nguy hiểm. Và cả những tuyển thủ vô cùng hung ác cũng đang có mặt để luân phiên canh giữ nơi này Tôi đang đứng bất ngờ phía cầu thang trước mặt nghe được tiếng nói chuyện
-Anh Đường!
Giật mình hướng mắt nhìn tôi thấy có hai người đàn ông đang vừa đi vừa nói. Người được gọi là anh Đường nhìn có vẻ giống như một tên đàn anh, đường nét nan tính trên gương mặt góc cạnh lại tô thêm vẻ lạnh lùng tựa như băng mà mãi nhìn người này vô thức trong đầu tôi lại xuất hiện cảm giác như mình đã từng gặp anh ta .. nhưng cố nhớ thì cơn đau đầu lại ập đến khiến tôi thêm khó chịu.
Con đường hầm này rất hẹp, xung quanh toàn là gạch, không gian thì ẫm thấp, chỉ lờ mờ ánh đèn vàng le lói được gắn hai bên tường cho dễ nhìn. Cho nên khi họ lướt qua tôi. Khoảnh cách gần lắm chỉ cách khoảng một sải tay.
Người đàn ông tên Đường đó đi qua tôi được mấy bước thì bất chợt dừng và lùi chân lại. Anh ta nhíu mày nhìn tôi hồi lâu sau đó quay sang người bên cạnh lên tiếng
-Con đàn bà này từ đâu tới?
Tên kia lập tức nói nhỏ
-Là anh Phúc đưa về.
Tên Đường nghe xong liền nhìn sang tôi. Anh ta lên tiếng hỏi
-Cô tên gì?
Tuy còn đau đầu, nhưng nghe hỏi tôi vẫn thật thà trả lời lại.
-Tôi tên Hạ, Mỹ Trang.
Nghe xong phản ứng trên cơ mặt tên Đường tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Vừa đúng lúc tên đi cùng tên Đường có điện thoại. Hắn ta vừa đưa điện thoại lên tai nghe thì tên Đường đột nhiên bước một bước đến gần tôi, gương mặt tỏ ra mờ ám rồi hỏi nhỏ
-Cô có biết về tập đoàn Tuấn Nhật hay không?
Nghe cái tên này, trong đầu tôi chẳng hề xuất hiện một cảm nhận nào chỉ hoàn toàn là một mảng trắng xóa, duy chỉ có trái tim lại nhói lên một cái khiến tôi thật khó thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-62.html.]
-Tôi không? Nhưng mà anh hỏi…
Tôi chưa nói hết câu thì tên kia đã nghe điện thoại xong, tên Đường đó không hiểu sau cũng nhanh chóng tỏ ra rất bình tĩnh như chẳng có chút liên quan gì với cái câu anh ta vừa hỏi tôi. Một dáng đi thẳng tấp và ngạo nghễ. Anh ta hắng giọng rõ to rồi nói với tên kia.
-Chúng ta đi thôi. Con đàn bà đó thật chướng mắt.
Hai người đó đi thẳng vào trong căn phòng mà tôi phát hiện ra được chứa nhiều cái c.h.ế.t trắng. Còn tôi vẫn đứng im tại chỗ hướng mắt nhìn tên Đường đó mãi đến khi anh ta bước vào phòng và đóng cửa cái rầm. Tôi cũng chưa hiểu ra được anh ta hỏi tôi về cái tên Thành ..Thành gì đó là như thế nào?
Vì chưa nhớ ra được thân phận của mình nên tôi cũng chẳng dám đi đâu cả, một lần nữa quay về căn phòng của mình rồi khép cửa lại. Ngồi trên giường không hiểu sao tôi cứ mãi nghĩ về tên Đường đó cùng cái tên Tuấn Nhật mà anh ta hỏi. Ruốc cuộc anh ta muốn nói tới điều gì? Tại sao khi thằng kia quay lại anh ta liền lãng tránh ánh mắt như chưa hề nói chuyện đến tôi.
Dù cho giờ đây tôi mất đi một mảnh trí nhớ nhưng tôi có thể cảm nhận được hình như trước đó cái tên mà tên Đường hỏi là có liên quan đến tôi thì phải. Còn tôi , tôi chắc cũng là một người không hề ngốc nghếch một chút nào. Ngược lại có chăng iQ của tôi còn rất cao thì phải.
Đến chiều tối giữ lời hứa với tôi nên Phúc lại đến. Vừa đẩy cửa vào tôi thấy anh ta có đứng nhìn cánh cửa phòng một lúc và tỏ ra nghi hoặc. Tôi thì sợ anh ta phát hiện ra anh ta không cẩn thận quên việc khóa cửa, sau này anh ta lại cẩn thận hơn khiến tôi không thể đi ra ngoài được nên ngay lập tức để xóa tan nghi hoặc của Phúc tôi liền giả bộ đưa tay lên xoa xoa lấy đầu mình rồi thều thào nhìn về phía Phúc lên tiếng
-Anh ơi?
Phúc nghe giọng tôi lập tức bỏ qua ánh mắt đó rồi đi nhanh tới
-Em sao vậy?
Tôi nhăn nhó
-Em đau đầu quá?
Phúc xuýt xoa tỏ ra quan tâm tôi rất nhiều
-Em đau nhiều không? Đã uống thuốc rồi chưa?
-Em uống buổi sáng rồi. Chiều nay thì chưa?
Phúc nghe xong vội trách
-Đấy em không uống thì sao mà hết bệnh được hả. Đầu em bị đa chấn thương đấy. Uống thuốc mới mau hết bệnh nghe chưa?