Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 61

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:15:04
Lượt xem: 1

Tôi tỉnh giấc một lần nữa vẫn ở trong căn phòng ẩm thấp. Chẳng biết nơi này là đâu khiến cho tôi càng thêm tò mò. Cảm thấy bản thân đã khỏe, tôi bước xuống giường rồi đi vòng xung qua. Bước tới mở cửa, nhưng bất ngờ cảnh cửa đã bị khóa chặt bên ngoài.

Tôi bất lực, lại đi tới chiếc giường và ngồi xuống. Cái cảm giác chẳng biết mình là ai, nơi này là nơi nào, ba mẹ mình nơi đâu nó khiến cho tôi cực kỳ suy sụp trong suy nghĩ.

Một lần nữa cánh cửa phòng lại mở ra, Hoàng Phúc xuất hiện. Tuy tôi không nhớ ra anh ta và anh ta là người tốt hay xấu, nhưng tôi biết anh ta là cơ hội duy nhất để tôi tìm hiểu về mình nên ngày hôm nay tôi đã dặn lòng phải thật bình tĩnh để điều tra anh ta. Cũng may là Hoàng Phúc đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Anh ta còn đưa cho tôi một tấm ảnh tôi và anh ta ôm nhau cả hai đều mặc váy cưới. Hoàng Phúc nói tôi đã từng rất hạnh phúc khi chúng tôi kết hôn.

Nhìn ảnh cưới, một khung cảnh lễ đường quen thuộc, tôi cũng nhớ ra mình đã đến đó một lần, nhưng với ai thời gian nào thì tôi lại rất khó nhớ lại. Và cũng có thể tôi đã đến đó với Hoàng Phúc cũng nên.

Anh ta còn nói thêm tôi vốn dĩ là chủ của công ty Tuấn Nhật nhưng vì có người hại muốn g.i.ế.c tôi để chiếm đoạt Tuấn Nhật nên người ta đã ra tay sát hại. Cũng may Hoàng Phúc phát hiện được nên cứu tôi về kịp thời. Bác sĩ nói tôi bị tổn thương não, ký ức tạm thời mất đi thôi. Một thời gian sau sẽ bình ổn lại ngay.

Nghe những lời này với biểu cảm vô cùng thành thật của Hoàng Phúc tôi cũng hơi tin tin rằng anh ta nói đúng. Mà càng tin thì tôi càng căm phẫn những người đã từng ra tay hại tôi. Chắc chắn sẽ có một ngày người đó tôi sẽ không bỏ qua đâu.

Một thời gian sau, vẫn bị nhốt trong bốn bức tường cô độc với lý do mà Hoàng Phúc nói để bảo vệ tôi không cho người khác biết tông tích rồi hại tôi lần nữa, cứ thế mà tôi nghe lời Phúc gần một tháng trời hết nằm lại ngồi sau đó dùng cơm mà Phúc mang vào cho tôi để tôi ăn cho mau hồi phục thì cuối cùng tôi đã thật sự khỏe lại.

…Hôm nay tôi thức dậy thật sớm sau đó xuống giường vệ sinh cá nhân, vẫn như thường ngày Hoàng Phúc sẽ đem thức ăn vào cho tôi, chúng tôi ăn chung rồi cùng nhau trò chuyện. Tuy tôi chẳng nhớ ra được gì thêm nữa nhưng từ khi quen biết với Hoàng Phúc tôi cũng thấy mình thật may mắn. Ngoại trừ nhưng lúc anh ta vắng mặt thì lúc nào gặp nhau anh cũng ân cần và nhẹ nhàng với tôi, chưa một lần gắt gỏng, cũng như chưa một lần nào không trả lời những câu mà tôi hỏi chỉ ngoại trừ việc anh ta không cho tôi rời khỏi căn phòng này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-61.html.]

-Hôm nay anh có đem cho em món canh cải chua nấu với cá + chút xíu mại. Em ăn xong uống thuốc rồi nghỉ ngơi nhé?

-Vâng ạ? Anh cũng ăn cùng với em đi.

-Hôm nay anh có việc bận nên không ngồi ăn với em được. Chiều về sớm anh vào với em nhé?

-Dạ vâng.

-Bye vợ.

Nói xong câu đó khẽ cúi xuống hôn lên má tôi một cái thì Hoàng Phúc bất ngờ có điện thoại. Mà không biết cuộc điện thoại đó nói những gì mà tôi thấy Hoàng Phúc tỏ ra căng thẳng lắm rồi nhanh chóng đứng lên rời đi ngay luôn.

Tôi khẽ mỉm cười nhìn anh đi. Sau đó cầm bát cơm, gắp một chút cá để vào định đưa vào miệng nhai. Nhưng không hiểu sao vừa đưa vào thì một trận buồn nôn từ trong bụng tôi trào dâng lên cổ họng khiến cho tôi không kìm được buông vội bát cơm xuống bàn rồi chạy thật nhanh vào trong toilet mà ói đến độ ra cả mật xanh.

Vừa thở hào hển đi ra vừa cầm khăn lau đi khuôn mặt. Không hiểu sau hôm nay thấy cá tôi lại không ăn nổi cuối cùng tôi cũng bỏ cơm luôn.

Đang lững thững đi xung quanh phòng cho bản thân cảm thấy khỏe lại thì đột nhiên ánh mắt tôi vô tình dừng lại nơi cánh cửa. Một khe hở lớn đang hiện ra trước mặt mình. Tim tôi đập mạnh, vui mừng đến độ chỉ muốn nhảy cẩng lên. Lúc nảy có lẽ do đi gấp nên Hoàng Phúc quên khóa rồi. Mà cũng thật may mắn cho tôi, tôi mong ngày thoát khỏi căn phòng này bấy lâu nay. Cuối cùng hôm nay trời cũng giúp tôi rồi.

Tôi đi nhanh tới đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa ra mà tim đập cứ như sắp nhảy vọt ra ngoài bởi vì tôi sợ đang trốn Phúc phát hiện ra, lúc đó tôi sẽ không biết phải giải thích với anh ra làm sao dù cho Hoàng Phúc vẫn thường hay nhắc nhở với tôi rằng tôi không được quyền rời khỏi đây cho đến khi có được sự cho phép của anh ta.

Loading...