Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:14:55
Lượt xem: 0
Nghe đến đây lòng tôi như tơ rối, nhớ lại chuyện của Ngọc Hạnh càng khiến tôi tức điên, vì chiếc váy vốn dĩ là tôi thiết kế, thế mà… Sẵn trong điện thoại vẫn còn đoạn ghi âm ấy, tôi định bụng sẽ mở ngay ra cho anh Phương nghe để anh biết anh đã sai khi không tin và mắng tôi, nhưng vừa định rút ra tôi lại thôi ngay, bởi chuyện vẫn còn liên quan đến nhiều thứ khác. Cuối cùng tôi đành cất lại điện thoại rồi nói với anh Phương
-Bây giờ anh về đi, để em nói chuyện với Tuấn Nhật rồi em trả lời sao cho anh nha.
Anh Phương vẫn cố níu tay tôi, gương mặt lộ ra vẻ hối lỗi rồi nói
-Anh xin lỗi nếu đã làm cho em buồn, nhưng xin em, xin em nói với Nhật một tiếng để anh được tiếp tục làm việc cho Tuấn Nhật nha em.
-Vâng, anh yên tâm mà về đi. Khi nào có kết quả em sẽ báo lại anh biết.
-Cảm ơn em.
Anh Phương rời đi, trong lòng tôi lại thêm một mớ hỗn độn. Cứ nghĩ là bọn Ngọc Hạnh đang ra tay ai ngờ người tôi không ngờ đến lại là anh Phương. Càng bất ngờ hơn với cách hành xử của Nhật. Chỉ mới mấy hôm thôi mà anh đã sa thải một người làm việc nhiều năm cho công ty. Nếu như chính xác như anh Phương nói thì không lẽ Tuấn Nhật đang vì tôi mà âm thầm thay tôi trừng phạt anh Phương.
Lặng lẽ bước lên công ty. Hôm nay theo kế hoạch của Nhật nên phòng thiết kế vắng vẻ thật sự, chỉ có tôi và 5 người nữa trong phòng thôi. Tôi ngồi đúng vị trí của mình, cả ngày cứ thấp tha thấp thỏm chờ đợi hành động của Ngọc Hạnh. Thế nhưng đến cuối ngày nó vẫn không có động tĩnh gì?
Chiều muộn, mọi người trong công ty ra về hết tôi mới chầm chậm bấm thang máy lên phòng của Nhật. Vừa lên đến đã thấy anh đứng bên ngoài gần cửa sổ, anh đứng quay lưng về phía trong, tay cầm điếu thuốc rít một hơi sau đó những làn khói trắng bay mù mịt.
Nghe bước chân tôi đi tới, anh liền quay mặt lại. Không hiểu anh đang có tâm sự gì mà trên gương mặt tuấn mỹ bây giờ xen chút lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Vì biểu hiện này của anh mà tôi có chút lo lắng. Khẽ đi tới đứng cạnh bên, tôi nhẹ giọng hỏi anh
-Anh đang có tâm sự à?
Nhật lập tức dập điếu thuốc rồi quăng đi, chắc anh sợ tôi ngửi mùi thuốc sẽ không tốt. Anh trầm mặt, hướng mắt nhìn xa xôi nói
-Không hẳn là anh đang có tâm sự. Mà đang bận tâm về chuyện nội bộ công ty?
-Lại chuyện gì nữa hả anh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-55.html.]
-À… mà thôi không có gì? Em sao rồi Ngọc Hạnh cô ta hôm nay vẫn bình thường à?
-Nó chẳng có động thái nào anh ạ.
-Ừ. Từ mai em cứ cẩn thận, nhớ là con chip phải luôn mang theo bên mình hiểu chưa?
-Em biết rồi.
-Trễ rồi chúng ta về.
…
Khi Nhật đưa tôi về đến nhà, sau khi dùng cơm và tắm rửa sạch sẽ xong. Khi tôi và Nhật nằm chung trên một chiếc giường, gối đầu trên tay anh, hít hà mùi bạch trà quen thuộc khiến cho tôi quên hết mọi buồn lo của ngày hôm nay, chỉ muốn giữ mãi cái giây phút này , để được rút vào nơi bình yên mà mình đang gửi gắm.
Đang định thả hồn vào giấc ngủ thì bất chợt tôi sực nhớ ra một chuyện bèn lập tức lên tiếng hỏi anh
-Anh nè, tại sao anh lại đuổi việc anh Phương vậy?
Nhật vẫn nhắm chặt đôi mắt, nghe tôi hỏi anh cũng không hề mở ra mà chỉ đưa tay kéo đầu tôi trở lại trong lòng anh. Anh trầm giọng bảo
-Em ngủ đi!
Tôi bĩu môi, anh không nói thì tôi cũng nghĩ ra được là do anh Phương chửi tôi nên anh mới hành động ra thế. Nhưng mà dù sao thì anh Phương cũng đã biết lỗi rồi. Ép người vào đường cùng cũng không hẳn sẽ làm mình vui. Thế nên dù Nhật không trả lời tôi vẫn ngoan cố thỏ thẻ cho anh nghe
-Em biết anh vì chuyện của em nên mới cho anh Phương nghỉ việc. Nhưng mà hôm nay anh Phương có tìm gặp em xin lỗi em rồi, với lại nghe nói gia cảnh của ảnh cũng khó khăn, rất cần công việc này. Cho nên anh xem lại mà cho anh ấy cơ hội nha.
Tôi nói xong, chỉ nghe Nhật thở mạnh. Anh không trả lời gì cả mà cứ thế im lặng ôm lấy tôi. Còn tôi nói xong cũng thấy lòng mình nhẹ nhõm đi nhiều, Nhật im lặng thì chắc chắn chuyện của anh Phương sớm muộn cũng nhận được tin vui thôi.
…