Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 50

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:13:38
Lượt xem: 0

Nói xong bọn nó cười hả hê còn tôi lúc này tức đến mức cả người nóng phừng phừng, hai chân run rẩy. Tôi chỉ muốn một phát lau ra để hỏi tội hai con khốn đó. Tôi đã làm gì bọn nó để bọn nó phải mưu mô hại tôi như thế. Thế nhưng khi tôi vừa định bước qua chỗ bọn nó thì đúng lúc điện thoại trên tay tôi rung lên, hiển thị cuộc gọi đến của Nhật.

Vì sợ bọn kia phát hiện ra tôi đang ở đây nên tôi nhanh chóng lẽn ra ngoài toilet phía sau quán rồi mới bắt máy

-Em nghe?

-Anh về rồi, em lên phòng anh nha. Có cái này cho em.

-Em đang ở ngoài quán cafe gần công ty.

Nghe tôi nói vậy, lại chợt nhận ra giọng tôi đang run nên Nhật liền gấp gáp hỏi lại.

-Em làm gì ngoài đó?

Lúc này tôi không kìm được mà khóc nấc lên. Tự nhiên yếu đuối hẳn chỉ muốn dựa dẫm vào Nhật, kể cho anh nghe những uất ức mà mình đang chịu đựng. Giọng tôi nghẹn lại với Nhật

-Để em gửi cái này qua cho anh xem. Bây giờ em không biết mình phải hành động như thế nào.

Tắt máy, tôi mở zalo gửi ngay đoạn ghi âm mà mình vừa quay được qua cho Nhật xem. Trong lúc chờ đợi anh trả lời mà cảm xúc của tôi nó cứ tuôn trào, trong lồng n.g.ự.c trái tim đập mạnh đến mức loạn xạ cả lên. Nếu như tôi kìm chế không được tốt thì có lẽ hai con người đó hôm nay sống c.h.ế.t với tôi rồi.

Nhật xem xong liền gọi lại cho tôi. Anh nói

-Bọn chúng phát hiện ra em chưa.

-Chưa. Khi em định bước ra đối mặt với bọn nó thì anh gọi đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-50.html.]

-Bây giờ em nghe lời anh, đừng manh động, cũng đừng cho bọn kia phát hiện ra em. Quay về công ty với anh.

-Nhưng mà!

-Em nghe anh về đi. Anh hứa sẽ không để em chịu uất ức đâu.

Tắt máy, tôi vẫn không cam lòng nên đứng chần chừ ở quán một lúc nữa, nhưng rồi cuối cùng không hiểu sau vẫn muốn nghe lời Nhật. Thế nên tôi đành im lặng rời đi.

Bỏ qua cơn đói, cái bụng trống rỗng đi dưới cái nắng gần 40 độ. Tôi đi thẳng lên phòng của anh. Vừa bước vào, cả người như mệt lả đi vì say nắng.

Nhật đi tới, anh đỡ tôi lại ghế ngồi, rút chiếc khăn giấy ướt trên bàn lau mặt cho tôi rồi quan tâm hỏi.

-Em ổn không?

Tôi thở mạnh mấy hơi cho bản thân bình ổn rồi mới trả lời anh

-Em không sao, chắc do đói nên hơi mệt thôi.

-Vậy em ăn cái này đi .

Vừa nói Nhật vừa mở ngăn kéo bàn làm việc lấy cái bánh pizza ra để ngay trước mặt tôi, anh còn cẩn thận đi rót cho tôi một ly nước nữa.

Mùi thơm của bánh bay xộc vào mũi khiến cho cơn đói bụng của tôi càng thêm cồn cào. Thế nhưng vừa đưa vào miệng cắn một chút tôi lại bỗng thấy đắng chát trong cổ họng.

Chẳng phải bánh không ngon, mà tại trong lòng tôi bây giờ tự nhiên buồn vô hạn. Nhớ đến Tú Minh dù nó làm tôi hận nó tận tâm can thì tôi vẫn không thể quên đi tình bạn ngày xưa cũ. Đối với một đứa tính tình ẩm thấp như mưa dầm của tôi thì tình bạn với tôi là một thứ gì đó rất quan trọng. Bởi vậy mà dù có rất nhiều người thấy gia đình tôi giàu có, rất muốn kết thân với tôi nhưng tôi vẫn lịch sự từ chối giao du với họ mà chỉ chọn mỗi Tú Minh. Thế mà cuối cùng nó là đứa bạn thân nhất cũng là đứa đ.â.m vào tim tôi một nhát d.a.o chí mạng. Khi mà vốn dĩ bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm gì đó cho nó tổn thương, thậm chí nếu như nó còn tốt với tôi tôi cũng có thể nguyện ý từ bỏ Tuấn Nhật mà mỉm cười chúc phúc cho anh và nó. Vậy mà vừa mới nghe tin tôi và Nhật lấy nhau nó đã vội vàng trở mặt. Vì một tình cảm trai gái. Nó thẳng thừng tuyệt giao với tôi. Rồi còn quay ra muốn làm hại tôi nữa…

Nghĩ đến mà tôi không ngăn được nước mắt. Vốn dĩ mỗi khi đối diện với sự nhẫn tâm của nó tôi luôn để bản thân mình mạnh mẽ để đối đầu. Nhưng trong sâu thẳm tim tôi, tôi đau lòng đến không thở nổi.

Loading...