Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 48
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:13:35
Lượt xem: 2
Tôi nghe vậy càng hóa rồ, lập tức nghiến răng nói
-Bận việc gì thì kệ con m..ẹ nó. Ngày hôm nay anh cũng phải lôi đầu con ch.ó đó ra đây nói chuyện với em
Nghe tôi lớn tiếng chị Hoa bên cạnh sợ tôi đắc tội với trưởng phòng nên nhanh chóng đưa tay kéo kéo tay tôi ý bảo tôi nhịn. Nhưng mà chị càng ra hiệu thì tôi càng uất ức hơn. Chợt sực nhớ ra cái bản thiết kế này hôm đó tôi đưa cho chị Hoa xem xong là tôi lên phòng Nhật ngay nên chắc chắn tôi nghĩ trong chuyện này chị Hoa có liên quan đến.
Nhìn sang chị. Tôi cau mày hỏi
-Cái bản thiết kế hôm đó em có đưa cho chị xem, hình như chị chưa trả cho em mà? Sao hôm nay nó lại ở chỗ của trưởng phòng?
Chị Hoa nghe tôi hỏi thì có hơi tái mặt đi. Nhưng sau đó chị chợt trở nên bình thường. Chị bình thản nhìn tôi thản nhiên đáp lại như chẳng liên quan gì
-Ơ hôm đó là Ngọc Hạnh đưa chị bản thiết kế trước, rồi em đi lại em xem cùng sau đó anh Phương mới bảo em đi lên phòng giám đốc Nhật hay sao đó? Chứ chị có biết gì đến bản thiết kế của em?
Ơ…Tôi đứng hình nhìn chị Hoa, không ngờ nhìn chị Hoa bên ngoài tử tế hiền lành khiến cho người ta tin tưởng bây giờ lại trở mặt thế này…Nói sao cho đúng nhỉ. Hình như mọi người trong phòng này bị con Ý thao Hiệpng tâm lý hết rồi.
Một lần nữa, tôi nhìn thẳng vào mặt chị Hoa, chị ta có vẻ chột dạ nên quay đi chỗ khác mà không hề dám nhìn lại tôi.
-Chị ? Chị nói gì thế hả?
Chị Hoa ấp úng nhưng vẫn cố nói.
-Chị chỉ nói sự thật mà thôi.
Lần này tôi tức đến độ cả người bốc hỏa, còn uất ức thêm khi những người khác trong phòng liên tục xù xì nói nhỏ
-Nhìn mặt cũng đẹp đẽ mà lại là người ăn cắp đấy trời.
-Ừ chắc nghĩ có giám đốc chống lưng nên muốn làm gì thì làm. Tội cho Ngọc Hạnh, vừa vẽ được một thiết kế ưng ý lại có người muốn chiếm làm của riêng.
-Nghe nói trước đây giám đốc Nhật yêu Tú Minh lắm, mà cô ta dùng thủ đoạn ép giám đốc cưới cô ta cho bằng được, rồi còn âm mưu hại Tú Minh để đuổi Tú Minh đi nữa đó.
-Ôi vậy sao? Nếu thật vậy thì cô ta thật sự rất đáng sợ . Hay là chúng ta trình qua
Giám đốc để anh ấy giải quyết đi.
-Họ là vợ chồng ấy. Giám đốc chắc chắn sẽ bênh vợ cho mà xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-48.html.]
-Ờ ha
Tôi đứng đó, nghe họ nói, họ đặt điều đủ thứ về mình mà tức đến độ chỉ muốn lao đến cấu xé họ ra mà thôi. Vừa uất ức, mà tôi không nhịn được lại nhếch mép lên cười khinh bỉ một cái. Quả là không ngờ được trong mắt họ tôi lại xấu xa đê tiện đến vậy.
Một lần nữa khi tôi chưa kịp lên tiếng thì anh Phương nói tiếp
-Chuyện lần này anh không bỏ qua cho em được vì liên quan rất lớn đến đơn hàng của công ty, cũng như công sức của Ngọc Hạnh bỏ ra. Anh sẽ trình qua giám đốc về việc này của em.
Anh Phương vừa nói xong thì bất ngờ Tuấn Nhật xuất hiện cùng với mấy người khác.
Anh nhìn vào phòng chúng tôi, thấy tình hình căng thẳng nên liền nghiêm giọng hỏi
-Có chuyện gì?
Anh Phương định lên tiếng, thế nhưng nhìn qua bên chỗ Nhật, dường như anh cùng mọi người đang dự tính rời đi để giải
Quyết công việc gấp hay sao đó. Mà bây giờ vì chuyện này để ảnh hưởng đến Nhật thì cũng không hay cho lắm. Nên khi anh Phương định nói thì tôi đã ngay lập tức lên tiếng chen ngang
-Không có chuyện gì hết, không liên quan gì đến Tổng giám đốc đâu.
Nhật nghe tôi nói vậy, anh chắc chắn có sự tin tưởng ở tôi hay sau đó mà anh không hề hỏi lại anh Phương về sự việc xảy ra mà chỉ nhìn tôi, phóng về phía tôi ánh mắt với sự tin tưởng tuyệt đối sau đó anh mới nói
-Không có chuyện gì vậy mọi người giải tán tiếp tục công việc của mình đi.
-Vâng ạ!
Chúng tôi cùng đồng thanh trả lời rồi Nhật bước đi luôn cùng với mấy người khác nữa. Cho nên anh Phương cũng chẳng có dịp giải trình. Quá tức tối anh Phương lại quay sang hằn học với tôi
-Em giỏi lắm. Đừng nghĩ như vậy là anh bỏ qua cho em.
Tôi vẫn bực vì anh Phương trách mắng mình vô cớ, và cũng muốn mọi chuyện được ra ngô ra khoai rõ ràng thế nên không kiêng dè tôi thẳng thừng đáp lại với anh Phương luôn
-Chuyện hôm nay vì không có Ngọc Hạnh nên một mình em không giải thích được. Nhưng em hứa với anh luôn là ngày mai thôi em sẽ cho anh một lời giải thích thỏa đáng nhất.
Nói xong tôi nuốt nước miếng cái ực vào cổ họng và quay ra nhìn những con người là đồng nghiệp chung với mình. Tôi nói
-Mọi người cũng không cần phải mượn gió bẻ măng. Tôi không làm gì sai tôi cũng sẽ không sợ đâu. Chỉ cần giảp mặt được Ngọc Hạnh. Tôi hứa sẽ không để yêu cho cô ta tiếp tục nói chuyện bừa bãi nữa.