Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:13:29
Lượt xem: 3
Nghe xong lời tôi trách móc, Nhật không nói gì? Ánh mắt anh nhìn tôi thật lâu rồi một lần nữa đem tôi vào lòng anh. Đưa tay ôm thật chặt tôi. Anh nói
-Anh xin lỗi. Nhưng anh và Tú Minh chẳng có gì với nhau cả?
Tôi nghẩng đầu lên, dường như không tin được lời này của Nhật. Tôi lập tức nói lại
-Anh nói xạo. Hôm đầu tiên anh cưới em về, em đã nghe hai người l.à.m t.ì.n.h rồi mà?
Nhật lắc đầu. Kiên nhân đáp lại
-Là do lúc đó anh đang thích Tú Minh, bị ép buộc kết hôn với em nên anh định chọc tức em thôi. Chứ giữa anh và Tú Minh hoàn toàn không có gì cả?
-Anh nói dối. Rõ ràng là em nghe hai người…mà…
Nhắc đến chuyện đó là tôi lại đau lòng nên nghẹn không nói được. Nhật bên cạnh ấy thế mà vẫn kiên nhẫn giải thích
-Anh thề là không có. Là do lần đó Tú Minh muốn chọc tức em nên mới nói thế thôi. Chứ trong thư phòng của anh làm gì có gì để mà làm được việc đó
Nghe Nhật nói tôi liền châu mày suy nghĩ. Ờ thì đúng thật tôi từng vào phòng anh, duy chỉ một chiếc bàn làm việc và một tủ áo thì ngoài ra chẳng có thêm một chiếc giường nào cả. Vả lại người như Nhật tôi chắc chắn anh không l.à.m t.ì.n.h ở dưới gạch đâu. Nghĩ là thế nhưng tôi vẫn cố chấp cãi lại
-Em không tin. Anh nói dối
-Thế làm sao em mới tin anh được.
-Thì anh chứng minh đi, chứng minh rằng anh chưa từng làm gì đó với Tú Minh. Chứ anh nói suông làm sao em tin cho được.
Lần này Nhật nghe tôi nói xong liền lắc đầu cười. Sau đó đưa tay véo mũi tôi một cái thật đau rồi trả lời
-Chứng minh thế nào khi mà lần đầu của anh đã dành cho em!
Nhìn vào ánh mắt chân thành của Nhật lúc này tôi không thể không tin anh được. Thế nhưng dù sao thì trong lòng vẫn còn đau đáu một chút mơ hồ.
Cầm chặt chiếc áo của Nhật đang che lấy người mình. Tôi nói với anh
-Anh chở em về đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-44.html.]
Nhật gật đầu.
-Ừ.
Thế rồi Nhật lái xe chở tôi về lại nhà. Lúc này ngồi ở bên cạnh anh tôi không thấy chán ghét hay tức giận nữa, mà chỉ cảm thấy mình thật may mắn. Nếu như Nhật đến không đúng lúc, có lẽ tối nay tôi bị Phúc làm nhục rồi. Càng nghĩ đến cái chuyện bỉ ổi mà Phúc làm đối với mình tôi chỉ muốn chửi thề một tiếng.
Chúng tôi về đến nhà là tôi lao ngay vào phòng, đi vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước rộng lớn, để gội rửa những gì vừa xảy ra với mình. Để cho mình thêm tỉnh táo lại. Bất giác tôi cảm thấy đau nơi phần dưới, cũng vừa nhắc nhở mình đây đã là lần thứ hai của tôi và Nhật.
…Bao năm qua giữ gìn đến khi được anh khai thông, tôi vừa xấu hổ, vừa lạ lẫm, run rẩy đau đớn cũng có lúc uất nghẹn. Nhưng nói gì thì nói, ở bên anh vẫn cho tôi được cảm giác sung sướng thật sự, dù cả hai lần đều trong hoàn không tự nguyện nhưng Nhật vẫn dành cho tôi cả sự nâng niu.
Tôi ngâm mình một lúc, đến khi cảm thấy cơ thể mình hơi lạnh tôi mới rời khỏi bồn tắm rồi khoác chiếc áo ngủ đi ra. Cứ nghĩ trong phòng chẳng có ai vì vốn dĩ tủ hôm về đến nay tôi và Nhật ở riêng phòng. Thế nhưng bất ngờ là khi tôi bước ra ngoài, giờ phút này Nhật lại đang chễm chệ ngồi ngay ngắn trên giường ngủ của tôi.
Tôi đứng sững người trong mấy giây, đến khi nhớ ra chiếc áo trên người mình thật mỏng tôi mới vội vàng đưa tay lên che đi cái cần che.
Mặt đối mặt với nhau, khi Nhật nhìn tôi, tôi hơi ngại. Đến cả gương mặt cũng đỏ bừng.
-Anh ..sao lại ở đây?
Nhật thản nhiên
-Ngủ?
-Đây là phòng em mà?
-Phòng của vợ anh cũng là phòng của anh. Em sao vậy? Ngủ với chồng cũng ngạc nhiên à?
-Anh…anh…
Tôi vì cách hành xử này của Nhật mà chấn động đến mức không biết phải nói với anh thế nào. Dẫu biết giữa chúng tôi là vợ chồng thì chuyện ngủ chung cũng chẳng có gì làm lạ. Còn Nhật tôi càng lúng Hiệpng thì anh lại ra sức chọc tôi
-Đã cùng nhau mấy lần rồi, những gì cần thấy anh cũng đã thấy rõ. Em cần chi phải che?
-Anh…biến thái. Mau ra khỏi phòng em.
-Không. Anh không đi. Tối nay ngủ chung
Tôi cứng họng, lý lẽ thì nói vậy nhưng cũng không phủ nhận có Nhật bên này lại khiến cho con tim tôi rung rinh. Vậy nên trông giây lát tôi đứng đực luôn tại chỗ mà không muốn đuổi anh ra nữa.