Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:13:27
Lượt xem: 5

Nhật vừa bế tôi, ánh mắt phóng về phía Phúc như cặp d.a.o bén . Anh đáp

-Mày thích thì cứ tìm tao.

Nói xong Nhật bế tôi đi lại xe, đặt tôi vào ghế phụ, cẩn thận thắt dây an toàn vào người tôi rồi anh nổ máy xe chạy đi.

Ngồi được một lúc, bản thân tôi lần nữa bị thuốc kích thích, cả người lại nóng lên, trong cơ thể cứ như cả ngàn con kiếng đang bu cắn xé mình đến khó chịu, cứ thế tôi chỉ muốn một phát cởi cả chiếc váy trén người tôi ra mà thôi.

Ở bên cạnh, trong thấy hành động lạ của tôi Nhật liền dừng hẳn xe lại. Dưới con đường vắng tối đen, chỉ có ánh đèn đường vàng đang chiếu tạt xuống. Nhật chòm qua người tôi, kéo đầu tôi gục vào n.g.ự.c anh. Cảm nhận vòng tay ấm, mùi hương bạch trà quen thuộc truyền đến càng khiến cho bản thân tôi càng thêm rạo rực. Cứ thế không nhịn được tôi liền ôm lấy Nhật, đặt môi mình lên môi Nhật rồi chủ động hôn anh.

Tôi mút lấy bờ môi mềm của anh thật lâu để cho bản thân mình được thoả mãn dù cho Nhật vẫn đang im lặng không hề đáp lại, mặc sức cho tôi vờn anh đến tê liệt bờ môi.

Cho đến khi cảm thấy đã thoả mãn, chút ý thức dần tỉnh táo tôi mới lập tức buông anh ra, vừa hay lúc này Nhật lại chủ động kéo tôi vào lòng anh một lần nữa. Cả hai đối diện khoảnh khắc thật gần, tôi đỏ mặt, còn anh thở mạnh, ánh mắt nhìn tôi đầy quan tâm. Anh trầm ngâm nói

-Em cứ thế này sẽ làm cho anh không kiềm chế mình được nữa đó.

-Chẳng phải anh không yêu em sao?

-Anh…Em nghỉ đi, để anh chở em vào bệnh viện.

-Anh chở em vào bệnh viện để làm gì?

-Xả thuốc.

-Không? Em không muốn.

-Thế em định…

-Là anh đi.

Tôi cất lên câu trả lời mà hai mắt nhoè đi.

Nhật nghe xong trong giây lát kích động nhìn tôi thật lâu và rồi anh mỉm cười, anh đưa tay lên chạy vào bờ môi mềm của tôi rồi đặt nụ hôn của anh lên đó. Cảm giác nghe từng hơi thở của nhau nóng hổi, chúng tôi điên cuồng cắn mút lấy nhau. Không gian và thời gian lúc này cũng vội dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-43.html.]

Chúng tôi hôi nhau đến quên trời quên đất, đến khi nghe lẫn trong vị ngọt êm đềm có lẫn mùi m.á.u tươi chúng tôi mới dừng lại.

Khoảnh khắc nhìn nhau, theo bản năng tôi vô thức không tự chủ mà nắm lấy tay Nhật đặt lên n.g.ự.c mình.

Nhật trố mắt bất ngờ nhìn tôi, rồi anh nhìn xuống bàn tay anh nơi ngọn đồi đầy đặn ấy. Anh thở mạnh

-Em?

-Em muốn anh!

Hơi thở nóng bức, cả người rạo rực khi bên Nhật, tôi không tự chủ được nên càng khiêu khích anh hơn. Còn Nhật vì câu nói tôi muốn anh mà tay Nhật bắt đầu bóp chặt lấy n.g.ự.c tôi. Trong không gian chật hẹp của xe, hơi thở cả hai càng lúc càng mạnh dần. Còn tôi vì tác dụng của thuốc nên cứ bạo dạn ôm chầm luôn lấy Nhật, tự nhiên cầm tay anh đặt ra sau dây kéo chủ ý muốn anh cởi nó.

Chuyện gì đến cũng đến. Khi mà cả hai cơ thể chúng tôi không còn mảnh vải nào. Lúc chuẩn bị đưa vật nóng hổi đang kiêu ngạo nghẩng đầu bên dưới vào trong tôi. Nhật dừng lại, nhìn tôi thật lâu rồi anh nói

-Sẽ đau đó.

Giờ phút này những câu nói của anh chỉ thêm dư thừa, khi mà dục vọng đang bùng cháy lấn ác cả lý trí thì tôi chẳng thể trả lời anh được nữa, mà lập tức bắt anh phải đưa nó vào trong ngay để thoả mãn giúp mình mà thôi.

Sau cuộc kích tình trôi qua, được thoả mản dục vọng trong người tôi dần tỉnh táo hẳn. Nhưng khi nhìn cả người mình không một mảnh vải , lại đang ở trong lòng Nhật, da thịt chạm nhau. Tôi xấu hổ đến đỏ cả mặt. Vừa hay lúc này từ trên đỉnh đầu, tôi nghe Nhật trầm giọng lên tiếng hỏi

-Em ổn chưa?

Tôi lí nhí trả lời.

-Em…ổn rồi.

Nghe xong Nhật xoay người lại. Anh với tay lấy quần áo nhanh chóng mặc vào, rồi luôn tiện giúp tôi mặc chiếc váy vào người luôn. Cẩn thần khoác chiếc vest vào vì sợ tôi lại sau đó anh nhìn tôi. Anh lên tiếng, trong giọng nói kèm theo cả sự trách móc

-Tại sao em lại đi với Phúc. Nếu anh không đến kịp em có nghĩ hậu quả sẽ thế nào hay không?

Tôi nhớ lại chuyện lúc tối, rồi cả việc Phúc dám chơi thuốc tôi mà tức giận vô cùng, vô thức lại đem cái ấm ức trong lòng trút giận lên người Nhật. Vừa nói tôi vừa thút thít khóc

-Chẳng phải là vì anh đó sao? Nếu không nghe Tú Minh nói anh và nó đã…đã… thì tôi đâu có buồn mà đi theo Phúc vào bar. Là tại anh hết đó?

Loading...