Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:13:24
Lượt xem: 1
…
Buổi chiều tan làm, tôi không về nhà vội mà một mình lang thang ngoài công viên đến tối mịt. Những cơn mang hơi lạnh dưới mặt hồ thổi qua khiến cho tôi thêm lạnh, hai tay ôm lấy thân mình đang khẽ run lên, rồi vô tình bắt gặp những cặp tình nhân tay trong tay hạnh phúc, bất giác không kìm được những ấm ức của tôi lại tuôn rơi như mưa…
Đau lắm, tủi phận lắm, rồi tôi tự nhủ thôi thì cố gắng một chút nữa, mọi chuyện ổn định tôi sẽ rời đi.
Đang miên man suy nghĩ thì đúng lúc tôi lại gặp Hoàng Phúc. Không hiểu là hữu duyên gặp gỡ hay là oan gia dẫn lối mà cứ khi tôi có chuyện là chúng tôi lại gặp nhau.
Hoàng Phúc đi tới cạnh tôi. Anh hỏi
-Em buồn à?
Tôi xoay qua nhìn anh, hít một hơi rồi lắc đầu.
-Em không có?
-Em đừng nói dối. Hai mắt sưng húp rồi kìa?
-Em!
-Có chuyện gì? Cứ tâm sự ra hết đi. Anh sẽ làm thùng rác cho em trút giận
Nghe câu này của Phúc tự nhiên tôi lại bật cười. Hai tay đưa vào nhau xoa mạnh để tìm hơi ấm. Vô thức nhìn Phúc tôi hỏi
-Tại sao anh lại cứ muốn đối đầu với Tuấn Nhật. Trong khi bên anh đâu phải kém cạnh gì?
Phúc nghe tôi hỏi liền cười trừ đáp lại
-Chuyện của công ty em không hiểu đâu. Mà nè… sẵn em đang buồn, vừa hay thằng bạn anh mới khai trương một quán bar. Hay là anh đưa em sang đó xả strees nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-41.html.]
Đang có tâm trạng, lại được rủ đi bar thì có gì bằng, cũng lâu rồi tôi không lên đó nên vừa nghe Phúc nói tôi không ngần ngại mà gật đầu cái rụp.
Mà Phúc cũng tinh tế lắm. Tôi đồng ý đi cùng anh ta vui lắm, trước khi qua bar còn đưa tôi đến một shop thời trang cho tôi lựa đồ thay đi bộ váy công sở trên người ra rồi mới đưa tôi qua bar của bạn anh.
Đúng là bar mới nên cái gì cũng mới. Phúc đưa tôi vào một phòng vip, ngồi trong phòng có thể thoải mái nhìn ra bên ngoài mà không bị ai làm phiền cả.
Tôi mặc một chiếc jum đen cúp ngực, bắt chéo chân ngồi xuống chiếc ghế giữa tiếng nhạc xập xình đến đinh tay nhức óc. Thế nhưng vì nhạc to nên cũng khiến tôi quên đi những chuyện buồn trong ngày. Cho đến khi Phúc đi tới, anh đưa cho tôi một ly rượu , anh một ly rồi nhìn tôi chăm chăm nói
-Hôm nay em thật xinh đẹp.
Tôi nhún vai tỏ vẻ không quan tâm đến lời khen đó, vì vốn dĩ tôi biết mình đẹp mà. Haha, cũng không trả lời Phúc một câu nào, cứ thế giữa tiếng nhạc lạnh lùng tôi cầm ly rượu đưa vào môi mình nhấp cạn.
Phúc ngồi bên cạnh, nhìn tôi uống hết ly rượu anh ta mỉm cười khoái chí, ánh mắt nham hiểm cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể tôi sau đó đưa bàn tay bẩn thiểu chạm luôn vào eo tôi rồi vuốt ve mãi không thôi.
Sự đụng chạm này của Phúc khiến tôi khó chịu vô cùng, tôi nhích người sang một bên đưa tay tát mạnh vào mặt Phúc rồi nói lời cảnh cáo
-Anh mà đụng chạm tôi một lần nữa thì…
tôi chưa kịp nói hết câu, định bụng là nói anh ta nên biết giữ chừng mực với tôi, vì giữa chúng tôi chỉ là bạn. Còn nếu Hoàng Phúc cứ hành xử lỗ mãn như vậy thì tôi xin phép ra về nhưng vừa nói đến đó thì bất ngờ cả người tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, Cơn chóng mặt và buồn ngủ liên tục ập đến sau đó là cả cơ thể rạo rực nóng bức.
Tôi nhíu mày, cố ngăn cho bản thân mình bình thường lại nhưng càng cố xua đi cái sự khó chịu đó thì cả người tôi lại nóng hừng hực như có ngọn dung nham đang bốc cháy trong cơ thể. Thật khó chịu, tôi đứng bật dậy, định cầu cứu Phúc giúp mình nhưng rồi hai chân cứ lão đão muốn ngả, đôi mắt nhoè đi nhìn Phúc ngồi bên trong đầu lại hình dung ra Nhật đang ở cạnh mình. Cứ thế vô thức đưa tay vòng lên ôm lấy cổ Phúc không ngăn được sự bùng cháy trong lòng cứ thế mà muốn…anh ta…
Dưới ánh đèn mờ ảo, cơn dục vọng đang khiến cơ thể rạo rực, kích tình. Tôi ôm cổ Phúc, ẩn hiện trước mắt tôi là hình bóng của Tuấn Nhật, tôi khao khát, muốn anh cho bằng được, rồi xấu hổ gọi tên anh trong mơ màng
-Tuấn Nhật!
Phúc ôm lấy tôi, nở một nụ cười nham hiểm sau đó trả lời
-Anh đây.