Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:11:10
Lượt xem: 6

Tuấn Nhật đẩy chiếc láp tóp về phía ba tôi và bác Hiệp, tôi không hiểu trong đó là như thế nào, cũng không hiểu rõ sự tình vì sao Tuấn Nhật lại rơi vào khủng hoảng ngày hôm nay, chỉ là quan sát thấy ba tôi và bác Hiệp vừa nhìn vào xong ấn đường đã tối xầm đi.

Ba tôi thở dài nặng nề lên tiếng

-Đúng là bên Vạn Phúc đã đi trước một nước cờ thế nên Hồng Ân mới kiện Tuấn Nhật được. Bây giờ anh tính sao?

Ba tôi lên tiếng hỏi chỉ thấy ánh mắt bác Hiệp thất thần, đôi bàn tay nổi đầy gân xanh nắm chặt lại tỏ vẻ tức giận chửi thề một câu

-Con m.ẹ nó, anh đã đoán đúng. Bao năm trên thương trường thằng Phúc nó vẫn là con cáo già đội lớp nai tơ. Bây giờ trước mắt đền bù hợp đồng và giải quyết với bên Hồng Ân trước, sau đó giải quyết nội bộ sau thôi.

Nhìn sang Tuấn Nhật. Bác Hiệp chậm rãi lên tiếng

-Bây giờ chỉ có bác Nhật mới giúp được chúng ta. Con thấy sau nếu trả ơn gia đình bác bằng một hôn lễ giữa con và Mỹ Trang?

Câu nói của bác Hiệp vừa dứt, tim tôi giật thót như muốn rớt ra ngoài, thật tình tôi không muốn ép anh lấy tôi bằng cách này đâu, nhưng nếu có thể ở bên anh gắn bó với anh cả đời thì tôi thật sự không muốn từ chối.

Nâng mắt e dè nhìn sang Tuấn Nhật, khi nghe xong ba anh nói gương mặt anh trầm lắng xuống hẳn. Nhưng anh không thẳng thừng phản đối ngay mà chỉ bình tĩnh trả lời

-Nếu vì muốn cứu công ty mình mà ép Mỹ Trang đồng ý lấy con, con nghĩ sẽ thiệt thòi cho em ấy. Hôm nay ba gọi con sang đây để bàn chuyện công việc và nhờ bác Nhật giúp mình thì con sẵn sàng ạ, nhưng nếu ba muốn đặt chuyện hôn nhân của con vào công việc thì con nghĩ lúc này chưa phải thời điểm thích hợp. Ở công ty còn một số việc quan trọng cần con giải quyết Con xin phép kiếu từ ba và hai bác với em Mỹ Trang. Hôm nào rảnh con lại ghé thăm gia đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-4.html.]

Tuấn Nhật nói xong không kịp để ai nói gì là anh đã vội đứng lên và rời đi. Ba tôi có chút không hài lòng nên ba khẽ cau mày thật nghiêm khắc, tôi hiểu ba là đang không thích cái thái độ vừa rồi mà Tuấn Nhật thể hiện. Còn bác Hiệp thì nhanh chóng lên tiếng chống chế cái bầu không khí không được vui này.

-Anh thay mặt thằng con anh xin lỗi hai em, nó nói thế chứ ý nó không phải từ chối gì Mỹ Trang đâu. Để anh về anh dạy lại nó.

-Không sao? Nếu nó không muốn thì vợ chồng em đây cũng không ép. Coi như chuyện anh đến đây ngày hôm nay không liên quan đến gia đình em.

-Nhật…em suy nghĩ lại cho thằng anh này được không?

-Mỹ Trang tiễn bác Hiệp về đi con.

Ba tôi nói xong liền nắm tay mẹ tôi đi thẳng lên lầu, dưới này chỉ còn tôi và bác Hiệp với ánh mắt tràn đầy thất vọng. Tôi hiểu từ xưa giờ tính ba tôi là như thế, ông không nịnh nọt hay nể tình ai cả nên sự việc hôm nay chắc sẽ khiến cho bác Hiệp buồn lòng lắm. Cả một gia sản sắp không trụ được, một người đàn ông một thời lừng lẫy dọc ngang trên thương trường giờ đây phải ép mình muối mặt đến nhờ sự giúp đỡ của người khác đã là một sự sĩ nhục lớn rồi. Thế mà….

Tôi thở dài, nhìn bác Hiệp bất mãn rời đi mà tôi thương vô cùng, nên khi ra đến cổng tôi mới buột miệng nhìn bác lên tiếng an ủi

-Bác đừng giận ba cháu. Tính ông từ xưa giờ là thế nhưng không hề có ác ý gì đâu. Để con lựa lời nói với ba, chắc chắn với tình bạn bao năm trời, ba con không bỏ mặt bác đâu ạ.

Bác Hiệp nhìn tôi cười trừ. Giọng ảm đạm

-Con không cần an ủi bác đâu. Thôi bác về, con vào nhà đi.

Nhìn bác lên xe rồi anh tài xế lái xe rời đi mà lòng tôi như có muôn vàn tảng đá đè xuống. Tôi buồn cho bác nhưng rồi cũng buồn cho tôi. Lời của Tuấn Nhật nói lúc nãy vốn dĩ anh từ chối không muốn kết hôn với tôi rồi, chỉ là anh không muốn nói hoạch tẹt ra sợ tôi mất mặt mà thôi.

Loading...