Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:11:41
Lượt xem: 1
Vừa đọc xong tôi ngồi xoay xoay cây viết và thầm ngẫm nghĩ trong đầu. Cô ấy thật tinh tế.cô ấy muốn phụ nữ sống đúng với con người mình. Nhưng mặc khác vẫn mong xã hội này sẽ không có định kiến bất công với họ. Chỉ cần hiểu được cái yêu cầu về người muốn thiết kế chiếc dạ hội này thì tôi cũng đủ hiểu vì sao cô ta lại được ngôi sao hạng A rồi.
Đang ngồi suy nghĩ một mình để thả hồn lấy ý tưởng thiết kế thì bên kia bất chợt tôi nghe thấy tiếng của Ngọc Hạnh nói vọng lại bên tai tôi
-Không biết là có làm được ra trò gì không nữa. Để coi tự tin được bao lâu.
Tôi nghe xong biết cô ta không nhắc đến tên nhưng là đang cố tình kiếm chuyện với mình. Cũng chẳng hiểu tôi đã làm cái quái gì để cô ta cứ khó chịu với tôi mãi như thế. À hay là do lúc nãy có một anh cùng phòng ví tôi là hoa khôi xếp cùng cô ấy nên từ đó liền tỏ ra ghét tôi. Nếu vậy thì chê nha, tính tình cô ta đáng chê lắm nha. Mà ngộ là bây giờ tôi không nhịn nữa, nên tôi liền nhếch môi cười trừ rồi giả vờ thở dài bâng quơ đáp lại
-Haiii đúng là đời..
Loay hoay là bị chó táp.!
Đúng là có tật thì giật mình, tôi vừa nói xong là ngọc Hạnh đong đỏng lên chửi tôi
-Ê con kia mày chửi ai chó hả?
Tôi mỉm cười xoay qua nhìn cô ta trả lời
-Ơ tôi có nói cô à? Hay cô nghĩ cô được quyền chửi xuyên chửi xỏ người khác chứ người khác thì không được cái quyền đó ?
-Nãy giờ chỉ có mình tao lên tiếng, mày nói lại không phải chửi tao thì còn chửi ai?
-Thế thì nãy giờ là cô chửi tôi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-24.html.]
-Ừ…thì…thì tao chửi mày đó? Thấy ghét quá thì tao chửi thôi.
Vừa nghe cô ta thừa nhận là tôi ngay lập tức đi nhanh lại. Đứng trước mặt Ngọc Hạnh không để cô ta kịp hiểu tôi đang muốn gì thì một cái tát thật mạnh nhanh chóng giáng xuống khuôn mặt mỏng manh của cô ta
Bốp
Cùng lúc tôi lên tiếng
-Cái tát này là tao cảnh cáo mày, đừng bao giờ cố ý kiếm chuyện với người khác khi người ta chưa làm gì động đến mình. Có thể kẻ khác sẽ hiền không dám làm gì mày, nhưng đừng tưởng ai cũng như vậy. Đặc biệt là tao. Tao không phải kẻ dễ bị ăn h.i.ế.p đâu.
Ngọc Hạnh sững sờ, đưa tay lên ôm lấy mặt, nghe tôi nói xong thì tức tối trừng mắt nhìn tôi nhưng thấy tôi đanh mặt nhìn lại thì có vẻ khép nép hẳn đi.
Bên kia mọi người đang làm chứng kiến một màn đấu khẩu của bọn tôi thì nhanh chóng xúm lại can ngăn.
-Này hai người có thôi đi không? Đây là chỗ làm việc đó?
-Anh không thấy con nhỏ đó đánh em à?
-Là do em kiếm chuyện với người ta trước. Mà Mỹ Trang nè, em là người mới em cũng nên cư xử cho tốt vào nhé. Chuyện ẩu đả này nếu đến tay của Tổng giám đốc thì không hay cho lắm đâu.
-Vâng ạ!
Tôi thở mạnh, liếc nhìn cô ta cảnh cáo một lần nữa rồi đi nhanh lại bàn. Vừa đúng lúc anh Phương đi vào. Chắc anh đã chứng kiến chuyện của chúng tôi rồi hay sao đó mà anh đi thẳng tới nói nhỏ với Ngọc Hạnh mấy câu thì tôi thấy sắc mặt cô ta tái xanh luôn như tàu lá chuối. Còn mọi người trong phòng ai cũng nhìn tôi với ánh mắt nghi hoặc lẫn ngưỡng mộ. Nhìn biểu hiện này của mọi người tôi cũng đoán được chắc anh Phương đã nói về thân phận của tôi cho mọi người nghe. Thế nên chỉ trong một hai phút khi anh Phương nói xong cả không gian trong phòng làm việc lập tức im lặng lạ thường. Cả Ngọc Hạnh cô ta giờ đây cũng đã yên phận.
Cả buổi sáng sau khi kết thúc cuộc cãi vả với Ngọc Hạnh thì tôi chuyên tâm vẽ bản phát thảo bộ dạ hội theo sáng tạo của mình để tranh thủ đầu giờ giao lại cho anh Phương. Cũng may từ trước tôi đã lên ý tưởng riêng về một bộ dạ hội nhưng chưa có cơ hội tự tay thiết kế thành một bộ dạ hội hoàn thiện thì hôm nay vừa hay cái yêu cầu bên khách hàng lại vừa hợp với ý tưởng của tôi, chỉ cần tôi chỉnh sửa một chút thôi chắc chắn sẽ ổn thỏa.