Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:11:07
Lượt xem: 5
Đang thả hồn vào những cánh hoa mỏng manh đầy màu sắc thì bất ngờ bên ngoài cửa phòng tôi nghe tiếng mẹ vang lên. Luyến tiếc thu hồi tầm mắt rồi quay bước đi vào, đưa tay vặn chốt, nhìn thấy mẹ đang đứng tôi vội mỉm cười nhẹ với mẹ rồi trả lời
-Con dậy nãy giờ, mẹ gọi con có việc gì không ạ?
Mẹ nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi cất giọng nhỏ nhẹ nói
-Con vào trong trang điểm nhẹ nhàng, chọn một bộ váy đẹp nhưng thật thanh lịch rồi xuống nhà ba mẹ có việc cần trao đổi với con.
Không hiểu mẹ đang có ý gì, nhưng nhìn cách mẹ gọi tôi thấy nghiêm Hiệpc khiến cho tôi không dám cãi lại. Trong ngôi nhà này mẹ tôi và ba tôi ai cũng khó, mỗi một lời ba mẹ nói ra đều rất uy quyền, có lẽ vì mẹ vốn là giáo viên về hưu, công tác nhiều năm trên giảng đường, dạy từng thế hệ này đến thế hệ khác, vốn đã quen với tính cách nghiêm Hiệpc nên vì thế mà chưa bao giờ mẹ nói chơi với tôi lần nào cả, dần dà mọi lời nói của mẹ hoặc ba tôi đều là mệnh lệnh và chắc chắn tôi không thể chối từ.
-Dạ con hiểu rồi ạ!
-Ừ thế mẹ xuống nhà trước.
Mẹ nhẹ bước xuống lầu. Tôi cũng vội vào trong thay trang phục rồi trang điểm nhẹ nhàng một chút. Cho đến khi thấy mình trong gương trông đã chỉnh chu, quần áo trên người không quá sặc sỡ hoặc hở hang quá mức tôi mới từ từ đi xuống phòng khách.
Đưa mắt nhìn sang bàn trà, ba mẹ tôi ngồi cạnh nhau và ngạc nhiên hơn có cả bác Hiệp là ba của Nhật.
Bác Hiệp vốn là chủ tịch của công ty may mặc Tuấn Nhật, từ xưa đến giờ mối quan hệ giữa hai nhà khá là thân thiết nhưng vì công việc bận bịu nên rất ít khi tôi thấy ba và bác Hiệp cùng ngồi chung bàn trà cả. Có chăng họ chỉ hỏi thăm sức khỏe hoặc công việc làm ăn bằng cách gọi thoại cho nhau thôi. Thế mà hôm nay bác Hiệp lại có mặt ở nhà tôi. Chuyện này tôi thấy hơi lạ, nhất là nét mặt lúc này của bác dường như đang có chuyện khó nói.
Không phải tôi cố tình nghe lén nhưng vì ba mẹ và bác Hiệp đang nói chuyện nên tôi không dám đi tới ngay. Đứng ở một góc tôi vừa đủ nghe được mọi chuyện
Bác Hiệp nâng cặp mắt đang đeo kính lên nhìn về phía ba mẹ tôi như đang van xin sự giúp đỡ
-Từ trước đến giờ anh chưa van xin hai đứa một điều gì cả, chỉ là hôm nay cả cơ nghiệp gầy dựng mấy chục năm sắp bị tiêu tan nên anh mới đến đây làm phiền hai đứa. Nếu có thể vì tình nghĩa bao năm. Hai đứa giúp anh vượt qua khúc này được hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-2.html.]
Nghe đến đây với một người bao giờ cũng luôn bình tĩnh trước mọi chuyện như tôi cũng không khỏi ngỡ ngàng. Bác Hiệp bây giờ lại đang cầu xin sự giúp đỡ của ba mẹ tôi sao? Chẳng phải công ty bác ấy giàu nhất nhì ở cái thành phố này sao? Chẳng phải trong giới làm ăn ai ai gặp bác cũng phải gọi bác là lão đại hay sao? Sao bây giờ bác lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của ba mẹ tôi chứ?
Chẳng để tôi phải đợi lâu cùng những câu hỏi đầy khó giải trong đầu thì ba tôi sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ ông bắt đầu lên tiếng.
-Chuyện giúp anh tụi em sẽ giúp. Chẳng có gì là vượt qua khả năng của vợ chồng em cả. Nhưng trên thương trường cũng như chiến trường, mọi việc đều phải rõ ràng, nhất là chuyện kinh doanh. Bỏ một số vốn ra em cũng cần thu lại lợi nhuận.
Ba tôi từ tốn buông lời ra nhất nhẹ nhàng nhưng với người nghe nó lại như một ngàn quả tạ đè xuống người. Tôi không thể hiểu ba đã muốn giúp lại còn làm khó bác Hiệp làm gì? Lại còn đòi cả lợi nhuận, ba không sợ làm như thế sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà từ trước đến giờ hay sao?
Lia mắt thấp thỏm nhìn sang mẹ, tôi chờ đợi xem mẹ có ra sức nói đỡ lời cho bác Hiệp không? Thế nhưng mẹ tôi vẫn im lặng, nhàn nhã cầm lấy bình trà rót ra tách rồi đưa lên miệng nhâm nhi. Còn bác Hiệp tôi cứ sợ bác sẽ buồn vì điều kiện mà ba tôi đặt ra, thế mà không ngờ rằng ngược lại tâm tình bác bây giờ đã không còn căng thẳng như lúc ban đầu, bác còn có vẻ rất hồ hởi mà cười lớn.
-Được, em sòng phẳng thế này anh rất tán thành. Chỉ cần em chịu giúp Tuấn Nhật điều kiện gì anh cũng đồng ý?
-Anh cần bao nhiêu?
-30 tỷ?
-Tuấn Nhật sẽ là con rể em? 50% cổ phần sẽ thuộc về Mỹ Trang.
-Vợ chồng anh cũng đã chấm Mỹ Trang là con dâu từ lâu rồi. Nên chuyện cổ phần anh không ý kiến.
-Thế chốt kèo. Một tuần nữa anh sẽ nhận được 30 tỷ!
-Vợ chồng anh cũng sẽ coi ngày rồi bàn chuyện đám cưới của bọn nhỏ luôn.
-Ok anh!