Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:11:34
Lượt xem: 2
Sau khi anh ta đi xuống. Tôi nhanh chóng bước đến phòng. Định cầm chìa khóa mở cửa thì bất ngờ tôi phát hiện ra cửa phòng chỉ đóng tạm. Hơi khó hiểu không biết là ai ở trong đó, hay là Tuấn Nhật chưa đi nên anh tạt qua đây. Vì dù sau thì phòng của anh ta chắc chắn cũng sẽ không nhân viên nào dám tự ý vào đâu. Với lại chìa khóa phòng anh cũng đã đưa tôi từ tối. Chắc chắn chỉ có thể là anh ở trong đó mà thôi.
Nghĩ vậy nên tôi lập tức định đẩy cửa bước vào luôn, vì đối với Tuấn Nhật dù sau tôi và anh cũng không phải người xa lạ, tiện thể hỏi coi sao anh chưa đi.
Thế nhưng khi cánh tay tôi giơ lên định chạm vào cánh cửa thì bên trong đã có vội vội vã mở bật cánh cửa rồi lén lút đi ra.
Tôi bất ngờ với tình huống này nên vô thức cũng vội né sang một bên nhường đường cho người ta nhưng khi hoàn hồn lại tôi đã không khỏi ngạc nhiên tột độ khi mà người trong đó đi ra lúc này lại chính là Tú Minh.
Tú Minh nhìn qua thấy tôi đang đứng thì sắc mặt bất chợt tái đi, trên tay nó đang cầm gì đó vội vàng giấu luôn ra đằng sau lưng.
Không hiểu nó đang có gì muốn giấu diếm thế nên tôi ngay lập tức lên tiếng
-Mày vào đó để làm gì? Giấu thứ gì ngoài sau lưng đó đưa ra tao xem.
Ngay sau khi tôi hỏi, sắc mặt Tú Minh hơi tái lại nhưng trong giây lát nó lập tức thay đổi thái độ ngay. Nó nhìn tôi tỏ rõ thái độ nói
-Tao làm gì thì liên quan chó gì mày, đây là phòng anh Nhật, tao ra hay vào không tới quyền mày quyết định.
Tôi nhếch môi cười, trông nó tự tin đến phát ghét.
-Vậy sao? Vậy anh Nhật là gì của mày?
Mặt nó huenh hoang đáp lại tôi ngay
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-19.html.]
-Là thư ký, là người yêu của Tổng giám đốc Tuấn Nhật được chưa hả? Còn mày, mày chẳng là gì để mà đứng ở đây để nói chuyện với tao
Coi nó tự tin trả lời mà tôi chỉ tiếc không chạy đến mà tát cho nó một phát được vì dù sao đây cũng là chỗ công ty, tôi hành xử bộp chộp lại không hay ho gì. Thế nên nó càng tự tin thì tôi lại càng phải bản lĩnh, tôi không thể để cho nó coi mình chẳng ra gì mãi được. Khi còn là bạn thì tôi có thể không hơn thua với nó. Nhưng một khi nó đã sống chó rồi thì tôi không thể nhẫn nhịn nó mãi được. Huống chi nó lại hống hách muốn đối đầu với tôi.
Khẽ bước tới, nhìn nó tôi cười lạnh đáp lại
-Thế thì tao cũng nói luôn cho mày biết, tao là vợ anh ấy, là người nắm giữ 50% cổ phần của công ty. Tính ra mày chỉ là người tình còn tao là vợ hợp pháp. Mày là thư ký, còn tao là phu nhân của tổng giám đốc. Mày là nhân viên, còn tao là chủ. Thì mày cho tao hỏi bao nhiêu đó thôi đủ để tao được bước chân vào đây chưa hả con bạn Thân.
Tôi nói xong thì Tú Minh cứng miệng, nó không trả lời tôi được nên hằn học chỉ tay thẳng vào mặt tôi rồi nói lớn
-Mày được lắm, nhưng tao nói cho mày biết kẻ được yêu mới là kẻ chiến thắng. Rồi mày cũng sẽ thua tao mà thôi.
Nói rồi nó bước đi thẳng, còn tôi sau những giây phút đắc ý giờ phút này nghe xong câu nói của Tú Minh bất giác tim tôi nhói lên một cái. Đúng, tôi có tất cả nhưng nó lại có được Tuấn Nhật.
Tú Minh đi rồi tôi nhanh chân bước vào trong phòng, vừa đảo mắt quanh tìm bản hợp đồng của Nhật mà dường như tôi cũng đang quên rằng mình đã bỏ qua một chuyện nào đó , cứ lấn cấn trong lòng mãi mà không có câu trả lời. Cuối cùng may thay bản hợp đồng vẫn nằm yên trong học bàn làm việc. Tôi tranh thủ cầm lấy rồi đi ra khỏi công ty.
Đang đứng dưới sảnh định đón xe về nhà ngay thì vô tình một chiếc xe sang trọng màu đen đang chạy trờ tới trước mặt tôi. Hạ kính xe xuống một giọng đàn ông quen thuộc vang lên
-Mỹ Trang? Em đang định đi đâu đấy ?
Nghe gọi tên mình tôi mới nhìn thẳng vào chiếc xe. Nhận ra là Hoàng Phúc đại công tử của tập đoàn Vạn Phúc lừng danh, cũng là một người bạn từng biết nhau khi còn dưới mái trường trung học một thời, tuy thời gian có trôi qua nhanh, ai rồi cũng thay đổi nhưng qua mạng xã hội rộng rãi chúng tôi vẫn hay hỏi thăm nhau.
Nhìn Hoàng Phúc tôi vội nhét bản hợp đồng vào Hiệpi mình rồi mỉm cười trả lời
-Chào anh? Lâu quá không gặp.