Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:11:31
Lượt xem: 0
Điệu bộ vừa khoái chí vừa ban cho tôi một câu khinh bỉ vô thức làm đầu óc tôi đang trầm luân vì anh ta chợt tỉnh táo lại hẳn. Tôi né Tuấn Nhật rồi đi tới ngồi xuống cạnh giường. Không muốn bị anh ta coi thường mình mãi nên tôi đành cứng giọng nói
-Thì tôi phải nhắc cho anh nhớ chứ, vì nhờ cưới tôi mà anh mới có được 30 tỷ đó
Tôi cứ nghĩ Tuấn Nhật nghe xong sẽ không còn nói gì được nữa, chí ít anh ta sẽ nhún nhường tôi. Thế nhưng tôi sai rồi Tuấn Nhật khác người lắm. Anh ta có sự kiêu ngạo của bản thân, có bản lĩnh ngút trời để dẫn dắt một tập đoàn lớn, thì đối với câu tôi vừa nói, lại chỉ giúp anh ta có thêm một trận cười khoái chí
Trước khi anh ta rời khỏi phòng. Nhật đặt lên bàn trang điểm tôi một chiếc chìa khóa. Rồi hắng giọng buông lại cho tôi một câu
-Có thể em cũng nên biết tôi có thừa khả năng mua lại cái công ty của nhà em. Chuyện ba mươi tỷ chỉ là một phần trong công cuộc tôi dọn đường để sạch rác mà thôi.
Chìa khóa phòng. Em cầm lên công ty sẽ có người cho em lên.
Anh ta ra ngoài tôi vẫn ngây ngốc ngồi nhìn theo, không hiểu ý Tuấn Nhật đang nói là thế nào. Câu chuyện 30 tỷ khi ba Hiệp đến năn nỉ ba tôi cho mượn, và câu Tuấn Nhật vừa nói hình như bị đối lập nhau thì phải.
Suy nghĩ mãi vẫn không ra, lại thêm vết đau ở cổ giờ càng về đêm, ngoài trời sương xuống lạnh lại làm vết thương đau lên tê tái.
Ngồi mãi vẫn không ngủ được, lại thấy khát nước nên tôi quyết tâm mở cửa phòng đi xuống nhà uống nước. Uống xong đã cổ họng tôi liền vội đi lên phòng. Định bụng là sẽ xua đi mọi suy nghĩ trong đầu để dỗ mình vào giấc ngủ thì bất chợt tầm mắt tôi lại dừng nơi căn phòng cạnh bên đang vẫn còn sáng đèn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-17.html.]
Ngó đồng hồ đã gần 3h sáng, cánh cửa phòng hé mở. Bên trong đó trước bàn làm việc Tuấn Nhật vẫn ngồi say sưa bên chiếc laptop. Bàn tay anh liên tục lướt phím. Đôi mày rậm vài phút lại nhíu chặt một cái.
Vô thức vì hình ảnh này mà tôi đứng im lại luôn. Trong thư phòng ấy, có người con trai tôi thầm yêu, bất giác trái tim trong lồng n.g.ự.c tôi lại vô tình nhức nhối trước anh. Đàn ông như Tuấn Nhật đúng là cực phẩm. Ngay cả cái nhíu mày thôi cũng vô cùng quyến rũ. Vẫn giữ vững một câu nói đã theo tôi từ nhỏ đến lớn, đối với anh tôi chỉ có si mê bất chấp, chứ vô phương mà dứt được anh.
Đã hơn 3h vốn dĩ với những người khác thì đây là lúc giấc ngủ của họ thật ngon. Thế mà Tuấn Nhật vẫn phải ngồi giải quyết trước một đống công việc để tranh thủ cho kịp ngày mai đưa mẹ anh bay qua Mỹ trị bệnh nữa. Dẫu biết người thành công phải nỗ lực gấp trăm ngàn lần người khác, thế nhưng không hiểu sau nhìn hình ảnh này của anh tôi lại thấy khá xót xa…
Tôi đứng tần ngần ở cửa, đấu tranh tư tưởng một lúc , không hiểu cảm giác của tôi bây giờ là gì nữa ghét anh, nữa hận anh, nữa không muốn quan tâm đến anh, còn cả việc muốn buông bỏ cái gọi là vợ anh để chạy về với ba mẹ tôi, kể hết những ấm ức mà anh đã làm với mình. Thế nhưng bây giờ khi nhìn anh bằng hình ảnh này, tôi nữa lại muốn quan tâm, nữa lại muốn bỏ qua mọi chuyện để từng phút từng giờ nhẫn nhịn tiếp tục yêu anh. Để rồi lý trí bảo nên dừng lại vì nó đã bị tổn thương rồi, nhưng trái tim thì lại không nghe lời, vẫn mãi thổn thức vì một người như anh
Cuối cùng sau một lúc phân vân tôi lại quay xuống nhà, pha cho anh một ly lipton nóng rồi đem lên. Đưa tay gõ cửa ba cái, không nghe anh trả lời tôi đành bạo dạn đi thẳng vào luôn.
Khi tôi đặt tách trà nóng đang nghi ngút khói lên bàn, bất giác Tuấn Nhật có ngước lên nhìn nhíu mày với tôi. Còn Tôi thì cười cười rồi nói cho qua
-Tôi thấy anh làm việc khuya, sợ anh buồn ngủ nên sẵn pha cho anh một tách trà.
Tuấn Nhật gật đầu, đôi môi mỏng thốt ra lời thật nhỏ
-Cảm ơn.