Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:11:28
Lượt xem: 1

Khoảnh khắc ngọt ngào bỗng chốc tan biến khi bàn tay Tuấn Nhật rời khỏi. Tôi có chút không đành lưu luyến muốn níu lấy nhưng rồi nghĩ tới chuyện của mẹ anh nên tôi cũng không chần chừ mà đứng phắt dậy, mau chóng vào phòng tắm thay đổi bộ váy cưới nhuộm đầy m.á.u đỏ ra khỏi cơ thể mình, thay vào một chiếc váy xanh thật thanh lịch.

Tuấn Nhật chở tôi sang nhà ba mẹ anh lúc 10h đêm, giờ này đường đi khá vắng nên vận tốc xe của anh cũng rất nhanh, tôi ngồi cạnh bên vô thức dấy lên sự sợ hãi nên hai tay chỉ biết bấu chặt lấy sợi dây an toàn đang đeo trên người.

Chiếc xe vặn lao đi nhanh trên đường một cách đáng sợ, đi được một quãng nữa tôi bất chợt nhớ ra trong đầu một chuyện nên nhanh chóng nhìn sang hỏi Tuấn Nhật

-Tú Minh còn ở nhà đúng không?

Nghe xong câu hỏi, Tuấn Nhật đột ngột đạp chân ga. Đang đi với vận tốc khá nhanh nên khi anh phanh gấp tôi xém chút đã đập đầu luôn vào phía trước rồi. Cũng may ngay đấy có một con gấu bông được dán chặt nên đầu tôi lúc này cũng còn ổn

-Cô hỏi có việc gì không?

-Thì tôi hỏi để coi cô ta có vào phòng tôi phá hay không đó mà? Đồ của tôi toàn hàng hiệu nên sợ người lạ hôi của thôi.

-lắm chuyện.

Tuấn Nhật buông vội một câu rồi lại chạy đi tiếp với vận tốc đáng sợ. Còn tôi thì lại cực kỳ hậm hực và khó chịu trong lòng mình khi mà vừa nhắc đến Tú Minh, anh ta đã bày tỏ thái độ khó chịu với tôi.

Cuối cùng cũng đến. Căn biệt thự nguy nga hoành tráng lệ bên cạnh bờ biển. Buổi tối ánh đèn từ trong biệt thự hắt ra, phủ một màn ánh sáng trắng lên mặt nước xanh biếc trông cứ như một bức tranh tuyệt cảnh.

Tuấn Nhật chạy xe thẳng vào trong sân. Anh ta bước xuống đi vòng sang mở cửa giúp tôi rồi không nói không rằng bước chân anh đi thật nhanh vội vã chạy ùa vào trong nhà mà chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi cả.

Thấy vậy tôi có hơi chạnh lòng, vì nghĩ dù sao tôi cũng là dâu mới, cũng là tấm lòng khi tôi muốn sang thăm mẹ anh,nếu anh đợi tôi cùng đi vào chung có lẽ sẽ tốt hơn. Đằng này cứ như anh đang vứt tôi như một món đồ chơi không có giá trị.

Lững thững đi vào trong, tôi thở mạnh, cố ngăn cho mình thoát khỏi cơn bực tức đang dâng tràn trong lòng. Coi như mình qua cho có mặt để không phải mang tiếng Nhưng vừa mới bước vào nhà ngay trong gian giữa nhà anh, mọi người đang quây quần cùng với các y bác sĩ Hiệpc trực bên cạnh mẹ anh, dường như là bác sĩ riêng và còn có cả họ hàng của gia đình anh đến nữa. Cả nhà đông lắm thì trong cái khoảnh khắc tôi định bước chân đi vào, chợt tôi phải khựng lại, ánh mắt vô cùng bất ngờ khi mà còn có cả người mà tôi không muốn gặp cũng đang có mặt. Tú Minh? Cô ta đến đây khi nào mà tôi không biết.

Tôi tự đặt câu hỏi trong đầu, trong phút chốc đôi bàn chân không còn muốn bước nữa, có lẽ ngay lúc này tôi không muốn đối diện với Tú Minh, bởi vì nó đã làm tôi ghét nó, tôi căm phẫn nó, và cả những tổn thương mà nó gây ra cho một tình bạn đẹp suốt bao năm tôi lầm tưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-15.html.]

Đứng nép mình một bên cánh cửa, tôi cứ lưỡng lự không biết mình nên vào hay không? Thì đúng lúc tôi lại phát hiện ra bên kia bao nhiêu người vây lấy giường bệnh của mẹ Nhật thì ngồi cạnh cửa ra vào, ba con của Tuấn Nhật đang cẩn thận bàn tính một chuyện trọng đại.

Ba Hiệp nói

-Theo như lời bác sĩ nói mẹ con bị tai biến khá nặng nhưng may là phát hiện kịp nên vượt qua được nguy hiểm. Nhưng mà ba không yên tâm để mẹ con điều trị ở đây. Ngày mai ba sẽ đưa mẹ sang mỹ điều trị. Việc công ty ba giao lại cho con. Thời gian này nội bộ đang rất loạn, con phải biết phân biệt được ai là bạn ai là thù. Chuyện bên Hồng Ân con cũng cần phải giải quyết ổn thỏa.

Ba Hiệp nói xong liền lia đôi mắt nhìn về phía vợ mình rồi day day vầng trán, có lẽ ba đang rất lo cho mẹ, và cũng rất đau đầu về chuyện của công ty. Ngó qua Tuấn Nhật. Tôi thấy anh vẫn rất bình thản, khuôn mặt nghiêm Hiệpc trả lời ba mình

-Ba cứ yên tâm, chuyện công ty con đã nắm rõ. Chỉ chờ thời cơ đến, tự khắc con mồi sẽ lọt lưới.

-Con đang nghi ngờ ai à?

-Không hẳn là nghi ngờ, vì giác quan nhìn người của con chưa bao giờ là sai cả.

-Ba tin con. À mà nè, con sang đây rồi Mỹ Trang đâu?

Nghe nhắc đến tên mình tôi giật thót cả người, rồi lại thấy Tuấn Nhật xoay người ngó ra tìm tôi nên tôi nhanh chóng bước vào luôn. Vì tôi không muốn anh ta nghĩ tôi đang nghe lén họ nói chuyện

Đứng đối diện với họ tôi cúi đầu

-Thưa ba con mới đến ạ.

Ba nhìn tôi mỉm cười rồi gật đầu

-Con đến thăm mẹ đi, ba có việc cần bàn với chồng con

-Dạ vâng ạ.

Loading...