Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:11:26
Lượt xem: 2
Bàn tay to lớn của Tuấn Nhật mạnh bạo xé phăng chiếc váy cưới trên người tôi. Tôi hốt hoảng, không nghĩ anh ta lại hành động như vậy nên ngay lập tức, bỏ qua những ấm ức trong lòng. Tôi đưa tay, dùng hết sức lực của mình đẩy mạnh anh ta ra khỏi người mình, sau đó tôi đứng bật dậy, như một lập trình tôi kéo chiếc váy lên, hai tay ôm lấy n.g.ự.c mình. Tôi lia mắt, nhìn qua chiếc bàn đang có một con d.a.o rọc giấy đặt trên đó. Vừa khớp với suy nghĩ của tôi.
Tôi vơ lấy, bấm mạnh đầu d.a.o chỉa ngay vào cổ mình. Tôi lớn giọng với Tuấn Nhật
-Anh dám tiến lại đây tôi sẽ c.h.ế.t cho anh xem.
Tuấn Nhật sau khi thấy tôi hành động như vậy thì trong đôi mắt lạnh kia mấy giây sau chợt sững lại. Chắc anh ta không nghĩ tôi lại dám làm chuyện ảnh hưởng đến cơ thể mình. Trong phút chốc anh ta đứng lại. Không hốt hoảng như những gì trong phim nhân vật biểu cảm sợ hãi rồi van xin nữ 9 đừng làm bậy. Thì đối với Tuấn Nhật anh ta cực kỳ bình tĩnh. Nhàn nhã ngồi xuống. Tuấn Nhật điềm tĩnh nói
-CÔ THÍCH THÌ CỨ CHẾT. LÀ DO CÔ TỰ TỬ CHỨ KHÔNG PHẢI DO TÔI. NẾU BA CÔ VÀ MỌI NGƯỜI CÓ HỎI TÔI SẼ NÓI RẰNG DO CHỒNG MUỐN MÀ CÔ KHÔNG ĐỒNG Ý NÊN TỰ TỬ.
-Anh?
-Phòng này có camera. Là tự cô tự sát tôi không liên quan.
Lời Tuấn Nhật lạnh tựa như băng khiến cho vết d.a.o trên cổ tôi càng cứa sâu vào da thịt thêm nữa. Giờ phút này tôi không đau thể xác , mặc kệ m.á.u đang chảy dừng dòng xuống thấm vào lớp váy trắng đỏ tươi, mà cái tôi đau lúc này là từng lời anh nói, tôi đau trong tim, đau đến nhức nhối.
Đúng là ông trời biết trêu ngươi tôi, thứ mà tôi cố giành giật lại chính là thứ làm cho tôi cười không được mà khóc cũng không xong.
Ngồi bên kia thu gọn vào mắt của Tuấn Nhật là hành động ngu ngốc của tôi, cuối cùng không bỏ mặc được hoặc là Tuấn Nhật đang sợ tôi c.h.ế.t nên ngay lập tức khi tôi đang khờ khạo làm mình tổn thương thì anh đã nhanh chóng nắm lấy tay tôi bất ngờ rồi giành lấy con d.a.o luôn.
Anh ta tức giận quát tôi
-Cô điên à?
Tôi cười ngây ngốc nói
-Đúng tôi điên rồi, điên mới thích anh từ năm tám tuổi, vì tôi điên nên từng ấy thời gian qua vẫn cố chấp si mê một người không yêu mình. Để rồi điên mới một mực muốn gả cho anh để đêm nay anh dày vò tôi bằng cách lên giường với người khác, đem tiếng rên rỉ xát muối vào tim tôi. Tôi điên rồi điên đến mức chỉ muốn c.h.ế.t đi mà thôi.
Tôi cười rồi khóc, dòng lệ như con suối sùng sục mang nỗi uất ức mà bộc lộ ra ước cả khuôn mặt.
Bên này Tuấn Nhật sững người, tôi không biết anh nghe tôi nói xong anh sẽ suy nghĩ gì, có cười nhạo tôi, hay thương hại tôi vì tôi đã yêu anh. Bất chợt tôi thấy gương mặt anh trầm xuống, bàn tay từ từ đưa lên không trung rồi dừng lại. Đôi môi run run định phát ra thanh âm nhưng chưa kịp cất lời thì tôi nghe anh có điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-14.html.]
Ngay lập tức Tuấn Nhật thay đổi thái độ anh bấm máy rồi đưa vào tai nghe
-Con nghe đây ba!
Bên kia không hiểu ba anh đang nói gì tôi chỉ thấy sắc mặt anh ta ngày một tối đi
-Vâng con sang liền.
Tắt máy, Tuấn Nhật có vẻ rất khẩn trương, đôi mắt trông có vẻ lo lắng tột độ. Anh ta đứng phắt dậy định lập tức rời đi nhưng không hiểu sau vừa bước ra đến cửa phòng đã dừng chân lại.
Quay lại nhìn tôi. Anh thở mạnh nói
-Mẹ bị đột quỵ.
Tôi nghe xong cũng rất hoảng, vội vã quên đi luôn vết thương của mình đang rất đau mà nói với anh
-Anh đưa tôi qua thăm mẹ với.
Tuấn Nhật nhìn tôi, đôi mắt trầm luân thăm thẳm khoác lên sự ngạc nhiên
-Được không?
Tôi gật đầu
-Được.
Sau khi tôi nói xong Tuấn Nhật thở mạnh một hơi, còn tôi thì chỉ biết im lặng nhìn anh. Thật ra lúc này đây tôi không hiểu mình đang nghĩ gì tại sao lại đòi đi cùng anh ta khi nghe tin dữ của mẹ anh, bởi vừa mới đây anh ta đã đối xử với tôi một cách rất tàn nhẫn.
Tuấn Nhật giờ đây cũng nhìn tôi thật lâu, không gian trong phòng lúc này im lặng một cách tuyệt đối, trong đôi mắt băng lạnh đó như đang có phần dịu dàng hơn một chút. Từ từ tiến lại phía tôi. Anh ta đưa tay chạm vào vết thương trên cổ tôi, không nói không rằng bảo tôi ngồi xuống giường rồi anh ta đi lấy hộp thuốc cá nhân, sát trùng vết thương cho tôi rồi băng lại.
Khoảnh khắc gần gũi thế này, được nhìn anh bằng da bằng thịt, được hít hà mùi cơ thể quen thuộc, được anh tận tay chăm sóc. Bất giác tôi đã hèn hạ mà quên đi những gì anh ta đã đối xử tàn nhẫn với mình mà Chỉ muốn thời gian này ngừng lại để được gần anh êm đềm thế này thôi.
-Ổn rồi đó. Cô đi thay quần áo đi.