Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:11:21
Lượt xem: 1

…Tuấn Nhật đưa tôi đến nhà, cũng là lúc ngoài trời mưa dứt hạt. Anh ta bỏ tôi trước cổng, bộ quần áo trên người tôi ướt mem khiến cho tôi lạnh đến run rẩy thế nhưng anh chẳng hề quan tâm đến, lạnh lùng quăng tôi đứng trơ trọi rồi nhanh chóng lên xe định rời đi.

Tôi không thể chịu đựng sự vô tâm này của anh, không thể chấp nhận khi nghĩ đến bây giờ anh về lại bên Tú Minh thế nên khi anh định rời khỏi tôi đã lớn tiếng gào lên

-Em không buông tha cho anh đâu. Nhất định em phải lấy anh cho bằng được.

Tôi nói xong từ trên đôi mắt cũng không ngăn được mà những giọt lệ vô thức rơi xuống, trượt dài lăn dưới làn da mặt trắng mịn để rồi vấy lên đó là sự yếu đuối đến lạ thường. Sự kiêu ngạo đến cố chấp này của tôi khiến cho Tuấn Nhật không rời đi vội. Anh nhìn tôi, tâm tư d.a.o động, bàn tay bóp chặt đến mức muốn nghiền nát cả vô lăng.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ lại chửi tôi điên hoặc một lời nói phũ phàng dành cho tôi. Thế nhưng không hiểu tôi bị hoa mắt hay sao đó mà khi nói xong tôi lại phát hiện ra khuôn miệng anh có hơi nhếch môi cười, rồi ngay lập tức thái độ của anh nghiêm Hiệpc đến lạ. Anh nhìn ra chỗ tôi trước khi cho xe rời đi anh nghiêm Hiệpc bỏ lại một câu

-Nếu cô muốn tôi là chồng cô đến vậy. Thì cứ là như vậy đi.

Cũng vì bộ quần áo đang ướt sũng khiến cả người tôi bị lạnh đến run rẩy nên câu trả lời của Tuấn Nhật thốt ra khiến cho tôi không kịp nghe rõ, chỉ là khi xe anh rời đi, cả cơ thể tôi lảo đảo rồi nhanh chóng ngã nhào luôn xuống nền đất.

Đến khi tôi tỉnh dậy đã được nằn ngay ngắn trên chiếc giường quen thuộc. Căn phòng màu hồng phấn giờ đây có cả mẹ tôi, ba tôi và cả bác Hiệp, còn cả người mà tôi không nghĩ đến sẽ đứng đây đó là Tuấn Nhật. Hôm nay anh mặc vest đen lịch lãm, tóc được vuốt keo thẳng nếp mùi hương nước hoa đặc trưng quen thuộc trên người anh phảng phất khắp phòng lan tỏa bay đến mũi khiến cho tôi có một cảm giác thật dễ chịu, trái tim trong lồng n.g.ự.c vì sự xuất hiện của anh lại nhảy loạn xạ khiến cho tôi không cách nào kìm nén cảm xúc được, trên gương mặt cũng vì thế tự nhiên đỏ bừng lên cảm giác ngượng ngập khó tả…Thế nhưng trái lại với những gì cảm xúc đang chi phối tôi, thì Tuấn Nhật lại trưng ra bộ mặt vô cùng hờ hững. Có lẽ hôm nay anh đến cũng là vì bị ép …

Mẹ đứng bên cạnh phát hiện tôi đã tỉnh liền đi tới rồi quan tâm hỏi tôi

-Con thấy sao rồi Mỹ Trang, còn đau chỗ nào không?

Tôi đưa tay lên day day vầng trán của mình, dù vẫn còn đau ê ẩm, trong người vẫn còn nóng bừng nhưng đành nói để mẹ an tâm

-Con không sao ạ. Mẹ yên tâm nha.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-11.html.]

Mẹ tôi thở mạnh một cái phù

-May quá. Con làm mẹ cứ lo.

Vừa lúc này bác Hiệp và ba tôi đi tới, hai người hỏi thăm tôi đủ thứ chuyện chẳng như ai đó cả khuôn mặt đáng ghét lạnh như băng chỉ đưa mắt nhìn ra cửa sổ mà thôi

Bất chợt tôi nghe bác Hiệp cất giọng trầm ồn nói với ba tôi

-Thằng Nhật cũng đã đồng ý lấy Mỹ Trang rồi, thôi thì ngày 19 tới chúng ta tổ chức đám cưới luôn cho bọn chúng. Hai em nghĩ sao?

Bạn me tôi nghe thế hai người chỉ liếc sang nhìn tôi một cái , cũng không hỏi tôi nghĩ sau mà lập tức tự quyền định đoạt

-Được, cứ làm như anh đã tính đi.

-Vậy anh về để chuẩn bị.

Nói đoạn bác Hiệp ngó nhìn sang tôi mỉm cười nói

-Bác về nha Mỹ Trang. Cháu giữ sức khỏe nhé.

Tôi dở khóc dở cười trước tình huống này nhưng rồi vẫn đành lễ phép lên tiếng

-Vâng con cảm ơn bác ạ

Từ đầu đến cuối Tuấn Nhật không nói và nhìn tôi lấy một lần, chỉ khi ra về anh ta chào hỏi ba mẹ tôi thôi. Đúng là con người m.á.u lạnh, dù không ưa tính cách này của anh một chút nào thế nhưng không hiểu sau tôi vẫn không dứt ra được những gì liên quan đến anh.

Loading...