Lặng Lẽ Yêu Anh - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-12-05 21:11:20
Lượt xem: 3

Giờ phút này Tú Minh hậm hực lắm, có thể nếu không có Tuấn Nhật ở đây chắc chắn nó sẽ lao vào mà cấu xé tôi ra, thế nhưng nó không thể làm vậy được, cũng không thể bức mình thoát ra khỏi vòng an toàn để biến thành con ác quỷ chính hiệu mà chỉ có thể rút sâu vào người Tuấn Nhật tỏa ra thật ấm ức.

Bên cạnh Tuấn Nhật nghe tôi nói xong anh ta một tay ôm chặt Tú Minh rồi lớn tiếng quát tôi

-Cô nói điên nói khùng gì vậy hả?

-Anh muốn nghĩ thế nào cũng được, điên hay khùng gì thì tôi cũng sẽ là vợ anh

-Cô?

-Chào anh.

Không để Tuấn Nhật có cơ hội nói tiếp tôi nhanh chóng bước chân quay đi và rời khỏi công ty ngay lập tức.

Lúc sáng do hoá giang xe ba tôi đi nên giờ này tôi chẳng có phương tiện để về, lại muốn mình có không gian yên tỉnh nên tôi quyết định đi bộ luôn. Vừa hay đúng lúc ra khỏi công ty là bầu trời kịp chuyển mây đen kịt rồi mưa như trút nước. Nước mưa rơi xuống, hòa với những giọt nước mắt đau lòng vừa rơi xuống khiến cho tâm trạng tôi như bị tan chậm đi.

Lúc nãy mạnh miệng bao nhiêu giờ đây dưới cơn mưa tôi như được sống thật với bản thân mình bấy nhiêu. Tình bạn, tình yêu hai thứ tình cảm mà tôi trân trọng nhất cuối cùng lại là thứ đ.â.m tôi một d.a.o chí mạng nhất. Thật sự không phải tôi trách họ vì họ yêu nhau mà là tôi giận họ vì vốn dĩ lòng dạ tôi như một tờ giấy trắng thì chính họ lại cố tình châm ngòi cho sự tính toán và ích kỹ bùng phát lên. Tú Minh tôi tự hỏi tình bạn nhiều năm liền giữa tôi và nó, không lẽ chỉ vì một người đàn ông mà nó nhẫn tâm đánh đổi. Liệu có đáng hay không?

Ting ting

Đang thất thần bước đi theo quán tính thì tôi giật mình khi bỗng nhiên từ sau lưng mình có chiếc xe chạy đến rồi đậu ngay chỗ tôi.

Lấy làm ngạc nhiên tôi quay sang, bất ngờ thay người trong xe lúc này lại là Tuấn Nhật?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lang-le-yeu-anh/chuong-10.html.]

-Lên đi.

Anh ta hạ kính xuống rồi nhìn tôi nói, dù cho lời nói có chút lạnh nhạt nhưng không hiểu sau ánh nhìn anh lúc này tôi lại nghĩ anh đang quan tâm tới tôi. Vừa nghĩ đến tôi liền lắc đầu phũ nhận. Tôi điên rồi, làm sao anh ta lại quan tâm đến tôi cơ chứ

-Anh đi đi tôi không cần.

-Không cần cũng lên xe

Vừa nói xong Tuấn Nhật liền mở cửa bước xuống rồi nhanh chóng kéo mạnh tôi quăng luôn lên xe. Không để tôi có cơ hội chóng chế anh ta chòm qua thắt luôn dây an toàn giúp tôi sau đó lái xe chạy đi.

Hành động này của anh ta khiến cho tôi chỉ biết tự cười khổ, tôi ngồi im lặng, vốn định phản kháng nhưng rồi lại thôi. Tôi nhìn anh, chăm chú nhìn cái người mình từng điên đảo không hẳn thời gian qua tôi yêu anh vì anh đẹp trai mà là vì anh là anh, Nhật thái lạnh lùng, cao ngạo , một tính cách khó gần nhưng lại thu hút người đối diện dù cho anh chẳng cần biểu đạt hoặc nói chuyện dù chỉ một lời, và điểm tôi yêu anh đến bây giờ đó là anh làm cho tôi ngưỡng mộ vì anh giỏi. 22 tuổi anh ghánh trên mình cả một công ty tầm cỡ như Tuấn Nhật, dù cho bây giờ công ty đang gặp khó khăn nhưng anh vẫn không thoái chí. Vẫn cao ngạo đương đầu khiến cho người ta phải nể phục.

Từng đó thôi gian đối với anh tôi không có cách nào từ bỏ được mà chỉ có thể yêu thầm anh trong cố chấp. Cố chấp đến mức ép mình yêu thích nghành thiết kế để một ngày có thể đường đường chính chính đồng hành bên cạnh anh.

Thế mà ngày hôm nay khi tôi đã một bước tiến đến thì lại nhận được tin anh yêu bạn thân mình, một cảm giác mất mát ngấm dần vào cơ thể, nổi đau xông lên cổ họng rồi đọng lại ở ngay trái tim tôi, khiến cho tôi thở thôi cũng thấy đau đến khó tả.

Nhìn anh, tôi tự cười khổ, thở hắt ra một hơi tôi nói

-Anh không ở bên Tú Minh đi, đuổi theo tôi làm gì?

Tuấn Nhật nghe tôi lên tiếng hỏi thì ngay lập tức anh cho xe chạy chậm lại. Ánh mắt anh xoay qua nhìn về phía tôi đôi mắt sâu thẵm như chứa trong đó là một biển cả sâu rộng, chỉ gợn một chút sóng nhưng rồi sau đó phẳng lặng đến lạ thường . Khiến cho tôi càng muốn đoán anh đang nghĩ gì thế nhưng càng đoán càng không hiểu nổi

-Bỏ cô đi về thế này ba cô sẽ không để yên cho tôi.

Anh buông một câu như thế rồi tiếp tục đạp ga đi thẳng. Còn tôi tôi chỉ biết cười, nụ cười thật vô vị. Cứ nghĩ anh ta quan tâm đến mình, hóa ra anh đang sợ ba tôi.

Loading...