Lần này, hạnh phúc là do ta giành lấy - Chương 4: Bóng Hình Cũ Giữa Thâm Thị

Cập nhật lúc: 2025-11-01 06:48:18
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ vội dỗ, trấn an ba kể :

“Trên đường về từ làng họ Thẩm, gặp của Thẩm Hạo Dương. Bà còn dám hỏi con tới đưa thuốc, là t.h.u.ố.c hết .”

Mẹ nhíu mày, giọng đầy căm phẫn:

“May mà con lấy Thẩm Hạo Dương. Cả nhà họ chẳng ai gì! Con bé em gái , Thẩm Tư Dung, giờ lên đại học mà vẫn trơ trẽn hỏi tháng con gửi tiền cho nó.”

Mẹ thở dài, uống ngụm nước tiếp:

“Mẹ chồng con hết, nhưng chẳng gì. Chỉ sợ trong lòng bà khúc mắc. Dù chẳng giấu diếm chuyện cũ, nhưng tận tai việc con dâu từng bỏ trốn trong ngày cưới, ai mà chẳng thấy khó chịu. Nếu dạo lạnh nhạt, con đừng để tâm. Dụ Tư Hành là , qua thời gian sẽ .”

Ba càng càng tức:

“Nhịn cái gì! Con gái sai. Cùng lắm thì ly hôn! Con gái và cháu ngoại nuôi hết!”

Không khí lặng xuống.

thấy lòng bất an — liệu chồng kể chuyện cho Dụ Tư Hành ? Nếu , liệu nghĩ là kẻ bất đắc dĩ mới lấy ? Liệu giận ?

Mang theo nỗi lo , trằn trọc mãi mới ngủ .

Sáng hôm tỉnh dậy, chồng nấu ăn, cũng chẳng mang đồ sang như khi. Trong lòng hụt hẫng nhẹ nhõm. Ba cũng ở nhà.

Còn kịp định thần, ngoài sân vang lên tiếng ồn ào — giọng đàn ông trầm đục, gay gắt:

“Lần bỏ qua cho bọn họ. Còn mà dám ăn bậy, ông đây sẽ đập gãy chân con trai nó!”

“Anh cả, bọn em cùng. Dụ Tư Hành nhà, giao vợ cho chúng chăm mà chút chuyện cũng lo nổi, còn mặt mũi nào gặp nữa chắc?”

khựng , tim đập mạnh.

Người ngoài đang chen nhà — vì , vì quá khứ mà tưởng chôn vùi?

Sóng gió, xem vẫn chịu yên.

đó! Thư Nhan là như , mụ đàn bà độc miệng bôi nhọ, nếu là thì tức c.h.ế.t mất! Lần gặp con gái lắm lời của bà , sẽ x.é to.ạc cái miệng nó!”

“Ôi chao! quên mất nấu cơm cho Thư Nhan , lỡ để con bé đói thì . Cũng tại mấy cả! , chuyển đồ xong là về ngay. Con gà mái với rổ trứng mua ? Ai đang giữ, đưa đây mau…”

“Ở đây, ở đây! Bà cả, trứng nguyên vẹn vỡ quả nào, ôm chặt lắm.”

Hôm , khi Thẩm Hạo Dương những lời cay độc , chồng chỉ yên, cãi nửa câu.

Ai cũng tưởng bà nhẫn nhịn, nhưng thật … là vì trong tay đang ôm rổ trứng mua .

Mùa đông gà đẻ ít, bà khắp mấy nhà mới gom đủ để bồi bổ cho – đứa con dâu đang yếu .

Nếu vỡ trứng, chẳng công sức uổng phí .

Chỉ đợi mang trứng về đến nhà, bà lập tức nổi giận.

Bố chồng và mấy họ hàng cũng kéo theo, lập thành một “đội quân công lý” thẳng đến nhà họ Thẩm.

Cửa kịp đóng, tiếng la hét vang lên.

Rổ, bát, ghế, bàn – cái gì trong tầm tay là họ đập tan tành.

Khi công an và bí thư thôn đến, Thẩm Hạo Dương mặt cắt còn giọt máu, run rẩy thừa nhận chính bịa chuyện “Tạ Thư Nhan sớm ngủ với con trai ”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lan-nay-hanh-phuc-la-do-ta-gianh-lay/chuong-4-bong-hinh-cu-giua-tham-thi.html.]

Mẹ chồng – vốn là giáo viên nghỉ hưu, bình thường tao nhã, nhưng hôm đó chẳng giữ nổi bình tĩnh.

Bà nắm tóc bà Thẩm , tát “chát chát” hai bên má, tát quát:

“Thư Nhan là đứa như thế, con trai bà quý trọng, là cả nhà bà mù hết!

Nếu còn dám bôi nhọ con dâu , sẽ xé nát cái miệng bà!”

Sau khi trút giận, bà đập mấy tờ tiền trăm tay :

“Đây là tiền bà bồi thường danh dự cho con, giấy cam kết hẳn hoi. Thấy công an tới bà sợ đến , ma quỷ ám nên mới bậy.

Thư Nhan, đừng sợ. Dụ Tư Hành nhà thì vẫn còn ba bảo vệ con.”

Ba tin chạy đến, kinh hãi hối hận, trách bố chồng rủ cùng.

Mẹ chồng chỉ phẩy tay lớn:

“Con gái nhà ức hiếp, nhà tự giải quyết .”

Năm năm .

gặp Thẩm Hạo Dương và Đường Di Như con phố tấp nập ở Thâm Thị.

Họ ăn mặc sang trọng, xe sáng bóng, dáng vẻ giàu sang.

một cái nhận , họ đang sống – ít nhất là bề ngoài.

Thẩm Hạo Dương thấy , ánh mắt lập tức tối , giọng khinh miệt:

“Tạ Thư Nhan, gửi thư ba ngày là cô tới ngay? Quả nhiên cô vẫn luôn bám theo !”

sững . “Gửi thư?” từng nhận gì cả.

Hắn chẳng buồn , ném cho tấm danh , giọng cộc lốc:

“Thôi , lười với cô. Tối nay đến địa chỉ , việc cho cô .”

Đường Di Như bên cạnh, ánh mắt lạnh như dao, c.ắ.n môi, trừng một cái khi cả hai lên xe rời .

khẽ thở dài, nhặt tấm danh , liếc qua ném thẳng thùng rác.

Vài phút , Tiểu Tôn thở hổn hển chạy đến:

“Chị dâu, bên đoàn chút việc gấp, em tới trễ đúng ?”

mỉm : “Không , chị cũng tới thôi. Mình nào.”

nguyenhong

Bốn năm , sinh con gái, tên là Hoàn Hoàn.

Dụ Tư Hành nhận điều lệnh, tới Thâm Thị – cách nhà hàng ngàn cây .

Ông bà nội ngoại thương cháu, nỡ xa, nên bàn mãi quyết.

thì khác. Vừa chăm con ôn thi, cuối cùng đỗ khoa Y.

Giờ Hoàn Hoàn mẫu giáo, bướng bỉnh, thông minh, ông bà nuông chiều đến mức “trời sợ, đất sợ”.

Con bé quen khí hậu Bắc Thị, dứt khoát chịu theo Nam.

Loading...