Ta ngáp một cái, nhún nhún tấm chăn   xuống, nhưng cảm thấy vẫn  đủ ấm, liền chui  trong một chút.
Quả nhiên  thoải mái, hai bàn chân mèo  hiểu  tự dưng giơ lên, đạp đạp,  đạp lên  Kỷ Ứng Hàn.
Ở phần đùi của ,  một thứ gì đó lạ lạ.
Ta nhíu mày,  dùng móng vuốt đạp thêm vài cái.
"Mèo con!"
Kỷ Ứng Hàn vội vàng đè  xuống, mặt  kỳ lạ.
"Nhóc con thối, đừng  đạp lung tung."
Hắn trách móc, tát nhẹ lên móng vuốt của ,  kéo  lên, ôm  lòng.
"Meo?"
Có thứ gì  mà  cho  chạm vào?
Ta  chút thắc mắc, nhưng  cho thì thôi,  gì lạ .
Ta cuộn tròn   tiếp tục ngủ.
Bất chợt, một suy nghĩ vụt qua đầu .
Không đúng, thứ đó  lẽ là...  thể nào, Kỷ Ứng Hàn là hoạn quan mà!
Ta lập tức tỉnh táo,  bật dậy, quyết định sẽ kiểm tra  một .
 lúc đó,  tiếng gõ cửa gấp gáp.
"Đại nhân, Hạ gia xảy  chuyện !"
"Cái gì? Tại   phát hiện thuốc nổ trong Hạ gia?"
"Vô cùng chắc chắn,  mới  tin từ trong cung,  rằng hoàng thượng  tức giận,   lệnh tịch thu tài sản và giam giữ Hạ đại nhân  thiên lao!"
"Hạ gia  lý do gì để làm phản? Chắc chắn là   đang dàn dựng kế hoạch,  Hạ đại nhân  chết. A Sanh, theo   cung."
 Kỷ Ứng Hàn khoác áo choàng, mở cửa vội vã lao  ngoài gió tuyết.
Đầu  như trống rỗng.
Họ  gì?
Nhà  phát hiện  thuốc nổ? Cha  định ̣o phản?
Cha  từ  đến nay luôn là  nhút nhát,  ăn kiếm vài đồng bạc cũng   trong bóng tối, sợ  điều tra,    thể ̣o phản ?
Ta lo lắng như lửa đốt, cắn đứt những lớp băng quấn quanh chân,  bước  ngoài cửa.
Trên đường phố, quân lính vội vã, tất cả đều  tịch thu tài sản.
Khi  đến Hạ phủ,  muộn , cha    bắt , trong nhà chỉ còn  mấy chục lính canh đang lục soát tài sản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lan-khe-ky-su/chuong-4.html.]
"Con mèo hoang nào đây? Cút !"
Trong lúc vội vã,     đá văng  ngoài, ngã  tuyết.
Vết thương cũ   rách,  ôm lấy chân, co ro  một lúc,  nghiến răng, cố gắng  lên, một chân tập tễnh chạy về phía cổng.
Giữa đêm khuya,  cuối cùng cũng nhân lúc  ai để ý, lẻn  nhà ngục của Bộ Hình.
Nơi đây  hàng trăm phòng giam,   lượt tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm  cha ,    đánh đến  thể đầy thương tích.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Khi  định bước ,   thấy  Kỷ Ứng Hàn  đến  một bước.
Nhà giam u ám và ẩm ướt, cha  khẽ thở dài:
"Ta  sớm  linh cảm, Ninh Vương sẽ  tha cho ,  nhiều  chống đối ,  chịu  theo ý ,    thể để  sống sót,  , thật sự  còn cơ hội nữa."
Kỷ Ứng Hàn  lặng lẽ, lưng thẳng tắp,  một lúc lâu mới siết chặt nắm đ.ấ.m :
"Không , nhất định còn  cách."
Cha  lắc đầu:
"Không, đừng nghĩ cách gì nữa, đừng đối đầu với ông , con sẽ tự hại  đấy,  đáng .”
“Những năm qua, con nhận lấy tiếng , cứu  nhiều , kiềm chế  hai bên Đông Tây Xưởng, uy h.i.ế.p  Nội các, con     , con   phụ  con thất vọng. Từ nay, con hãy sống cho chính , đừng làm liều nữa."
Lời của cha  như sấm sét vang vọng trong lòng .
Hóa , cha  từ lâu  quen biết Kỷ Ứng Hàn, cũng luôn  rõ, ngoài những lời đồn đãi, hắn thực sự là con  như thế nào.
Tim  đập thình thịch,  thấy cha  khẽ nhắm mắt, đôi mắt ướt nhòe, thở dài:
"Kết cục ngày hôm nay,  sớm  lường , nên mới vội vã giao Lan Khê cho con. Chỉ tiếc,  thứ đến quá nhanh. Giờ nghĩ , Lan Khê bất tỉnh, cũng  thể coi là một điều , ít    chịu đựng nỗi khổ trong lao ngục.
"Ứng Hàn, điều duy nhất cả đời    thể yên tâm chính là Lan Khê. Cho dù thế nào,  hy vọng con  thể bảo vệ nó. Con bé từ nhỏ  mất ,   nuông chiều vô pháp vô thiên, nếu nó tỉnh ,  mong con... đối xử  với nó, nó  chịu nổi ấm ức ."
"Đừng  với  những điều  nữa."
Kỷ Ứng Hàn nghiến răng : "Con gái của ,   tự bảo vệ. Không ai  đời  yêu thương nàng  hơn ,    chết, và  cũng sẽ  chết!"
"Chuyện   khác !"
"Không  gì khác biệt,   thể cứu Tạ Tấn, cũng  thể cứu ."
Kỷ Ứng Hàn   thêm gì nữa,  dậy chuẩn  rời .
Cha  vội vàng kéo tay áo hắn , giọng đầy lo lắng: "Lần  thật sự khác biệt! Ta  thể sống  nữa, con đối đầu với Ninh Vương, sẽ   kết quả  ! Sống , sống cho chính  một  !"
Không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Kỷ Ứng Hàn chậm rãi  , ánh mắt gần như kiên quyết: "Nếu   bá phụ, Kỷ mỗ  c.h.ế.t rét  mùa đông cách đây mười sáu năm . Ta  thể cứu  khác, cũng sẽ cứu ."
Hắn buông tay, nhanh chóng rời .
" Kỷ Ứng Hàn!"
Cha  cố gắng tiến lên vài bước, nhưng cuối cùng  lảo đảo  xuống, thở dài lắc đầu.