Làm Ruộng Khiến Người Làm Giàu - Chương 39: Thân thế của Đại Sơn

Cập nhật lúc: 2025-11-10 09:14:01
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà, Phòng Nhị Hà lên núi chặt tre. Phòng Ngôn ở trong nhà cũng mấy ngày , còn lên núi xem qua. Cô cứ quấn lấy Phòng Nhị Hà đòi theo.

 

Phòng Nhị Hà cảm thấy ông cũng chỉ chặt tre ở rìa núi, sẽ chuyện gì, thế là liền dẫn Phòng Ngôn cùng.

 

Nhà họ ở ngay cạnh núi, cách cũng tương đương với nhà Phòng Nam, Phòng Bắc.

 

Đáng tiếc bây giờ là đầu xuân, nên núi cũng quả dại gì ngon. Phòng Ngôn vốn còn định phát hiện thứ gì đó từng ăn, kết quả là ngay cả nấm ăn cũng chẳng thấy bao nhiêu, nấm độc thì thấy ít.

 

mà, lúc Phòng Nhị Hà đang chặt tre, đằng đột nhiên dè dặt gọi một tiếng: “Phòng đại thúc?”

 

Phòng Ngôn thấy giọng quen thuộc, đầu , quả nhiên là Cao Đại Sơn cao lớn, cô vui mừng reo lên: “Anh Đại Sơn.” Cao Đại Sơn thường xuyên đến nhà họ ăn cơm, nên đều quen.

 

“Ủa? Sao hôm nay Đại Sơn cũng lên núi? Hôm nay lên trấn ?” Phòng Nhị Hà nhớ là hôm nay thấy . Ông cũng hỏi thẳng là hôm nay đến quán nhà ăn, lỡ như ăn ngán, qua quán khác ăn thì ? Hơn nữa, giờ mà ở núi, chắc chắn là lên trấn . Nếu thì thể nào về sớm như .

 

Cao Đại Sơn : “Dạ , đại thúc. Hôm nay con định lên núi săn ít mồi, mấy ngày con .”

 

“Oa, Đại Sơn, trong gùi lưng là gà rừng ? Anh săn ?” Phòng Ngôn thấy tiếng gà gáy trong chiếc gùi lưng Cao Đại Sơn.

 

, săn một con gà rừng với một con thỏ hoang. Hôm nay vận may , săn con mồi lớn.” Cao Đại Sơn chút tiếc nuối .

 

Phòng Ngôn nghĩ, thể săn thỏ hoang và gà rừng là lợi hại lắm , cô và cha cô đến cái lông gà cũng chẳng thấy. cô cũng hiểu, đối với một thợ săn mà , bấy nhiêu đây đúng là đáng kể.

 

Vì thế, cô chúc: “Vậy em chúc may mắn, lát nữa thể săn con mồi lớn.”

 

“Được. Cảm ơn em.” Cao Đại Sơn ngượng ngùng .

 

“Vậy cháu cẩn thận an đấy, đừng sâu trong núi quá.” Phòng Nhị Hà .

 

Cao Đại Sơn đáp: “Vâng, ạ, cảm ơn Phòng đại thúc quan tâm.”

 

Nói thêm vài câu, Cao Đại Sơn liền chào tạm biệt cha con Phòng Ngôn.

 

Phòng Ngôn thấy Cao Đại Sơn , liền hỏi: “Cha, Đại Sơn ở đây, thôn đúng ?” Bằng Phòng Nhị Hà đáng lẽ nhận .

 

“Nhà ở thôn Cao Gia, ngay bên sườn núi, giáp với thôn . Chắc là từ bên đó qua.” Phòng Nhị Hà , tiếp theo, ông thở dài một , “Đây cũng là một đứa trẻ đáng thương. Nghe hồi nhỏ, bảy, tám tuổi gì đó, cha đều qua đời, ông bà nội thích nó, chú bác thì chê nó ăn nhiều, cho nên nó một dọn khỏi nhà, đến ở chân núi.”

 

Phòng Ngôn Phòng Nhị Hà xong, sững sờ, cả nhà m.á.u lạnh như ? Còn m.á.u lạnh hơn cả nhà cũ của bọn họ.

 

“Vậy ăn gì ạ?” Phòng Ngôn hỏi.

 

“Cha đây là thợ săn, cũng từng dẫn núi. Nghe khi ông bà nội đuổi , liền tự núi tìm đồ ăn. Ban đầu mấy ngày thấy , vẫn là em của cha tìm mới thấy, phát hiện kẹt trong bẫy thú. Từ đó về , khi ngoài, liền ở chân núi nhờ sự giúp đỡ của em của cha .” Phòng Nhị Hà chặt tre .

 

Phòng Ngôn mà nhíu mày: “Anh Đại Sơn đáng thương thật!”

 

, là một đứa trẻ đáng thương.”

 

“Cho nên ngày thường cha mới tính rẻ cho một chút đúng ? Cha, cha thật bụng!” Phòng Ngôn từng thấy Phòng Nhị Hà tính thiếu tiền của Cao Đại Sơn. nào Cao Đại Sơn cũng đưa đủ thiếu một xu.

 

Phòng Nhị Hà lắc đầu, : “Hôm đó cha cùng thôn với kể chuyện, liền thấy thương nó. Chỉ là ngờ, đây cũng là một đứa trẻ cốt khí, nhận bố thí của khác. Đứa nhỏ năm nay mới 15 tuổi, chắc chắn sẽ tầm thường.”

 

“15 tuổi? Đã cao như !” Phòng Ngôn kinh ngạc. Trông như 18, 19 tuổi, cao đến 1 mét 8 chứ. Không ngờ mới chỉ là một thiếu niên.

 

, ban đầu cũng tin. Điều cũng cho thấy, ông bà nội, chú bác nó đúng là chê nó ăn nhiều thật.”

 

Đối với chuyện , Phòng Ngôn thật sự còn gì để . Nghĩ cảnh tượng lúc mới đến thế giới , thật , cách của nhà dường như cũng gì đáng trách.

 

Lương thực, đối với cổ đại mà thật sự quan trọng. Tiền tài, đối với dân quê nghèo khổ mà cũng khó kiếm. Như cả nhà họ, vất vả cả buổi sáng, cũng kiếm bao nhiêu. Đương nhiên, so với những công nhật 20 văn một ngày, thì nhiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-39-than-the-cua-dai-son.html.]

Hai lạng bạc đủ cho một nhà bốn miệng ăn sống cả năm, cũng lý.

 

Nghĩ như , một ngày 20 văn đúng là lương cao thật. Nếu một ngày 20 văn, một năm là hơn 7000 văn, tức là 7 lạng bạc, đây là công việc lương cao thì là gì?

 

mà, nghĩ công sức bỏ để 20 văn, thì thấy tiền nhiều nữa.

 

Chờ Phòng Ngôn và Phòng Nhị Hà bó tre mang về, cũng thấy Cao Đại Sơn từ trong núi .

 

Về đến nhà, Phòng Nhị Hà bắt đầu đan lồng hấp ở trong sân.

 

Ăn cơm trưa xong, Phòng Nhị Hà tập hợp cả nhà , : “Chúng vẫn nên bàn chuyện giờ . Buổi tối nhiều việc quá, ngoài qua. Với , chờ đến tối bàn bạc xong, nhiều chuyện cũng , bằng bây giờ luôn, chúng cũng tiện buổi chiều giải quyết.”

 

Việc mà cả nhà thích nhất chính là chuyện , Phòng Nhị Lang là đầu tiên lên tiếng: “Cha, cha đáng lẽ nên từ sớm. Cha chứ, buổi tối cha bàn chuyện, lúc con xong hưng phấn giường mà ngủ .”

 

“Phụt!” Phòng Ngôn bật , “Hay là hai cũng bán đồ ăn cùng chúng em?”

 

Phòng Nhị Lang , liếc sắc mặt của cha cả, : “Anh cũng lắm, nhưng mà , vẫn nên thành thật học hành thi cử thôi. Dạo cảm thấy hình như thông minh hơn , lẽ là thật sự thể thi đỗ.”

 

Phòng Đại Lang vui mừng Phòng Nhị Lang: “Ừm, dạo Nhị Lang hiểu chuyện hơn, học hành đúng là nghiêm túc hơn nhiều. Học thuộc bài cũng chuyên tâm hơn. Có tiến bộ.”

 

Cả nhà xong những lời , đều vui vẻ hẳn lên. Họ vất vả kiếm tiền như là vì cái gì, chẳng là vì hai em thi khoa cử . Họ thành tựu con đường khoa cử, chính là sự báo đáp nhất cho công sức kiếm tiền của cả nhà.

 

“Tốt! Tốt! Tốt!” Phòng Nhị Hà kích động liền ba chữ , “Chỉ cần hai em con chăm chỉ học hành, chúng vất vả thế nào cũng đáng.”

 

Cả nhà thêm vài câu về chuyện học hành, khen ngợi Phòng Nhị Lang một phen, đó mới chuyện chính, bắt đầu về việc ăn của gia đình.

 

“Bây giờ cha sẽ qua tình hình. Hôm nay tổng cộng kiếm hơn 400 văn tiền, trừ tiền thịt, muối, tiền công các loại, cũng gần 400 văn. Trước đây tính tiền thuê nhà. Tiền thuê nhà một tháng là 1000 văn, một ngày 30 văn, cho nên tính như thì đủ 400 văn.” Phòng Nhị Hà dạo tìm nhà mệt mỏi, bây giờ nhắc đến chuyện tiền thuê nhà cũng là mặt mày ủ dột.

 

Một ngày hơn 300 văn, một tháng là gần 10 lạng bạc, nhưng Phòng Nhị Hà vẫn vẻ vui. Phòng Đại Lang : “Cha, mấy hôm nay chúng con hỏi, cha tìm nhà kết quả thế nào ?”

 

Nhắc tới chuyện , Phòng Nhị Hà liền thở dài một : “Không giấu gì các con, kết quả lắm. Trên trấn gần như ai cho thuê nhà. Cho dù cho thuê, thấy là nhà cũng đòi tăng tiền thuê. Còn một nhà, e ngại, e ngại… nhà họ Chu, nên cũng cho thuê.”

 

Phòng Nhị Lang đến nhà họ Chu, lập tức nổi khùng: “Cha, nhà bọn họ cũng khinh quá đáng! Nhà dọn về thôn , mà còn tha cho ? Chờ … Chờ , xem con dạy dỗ bọn họ thế nào!”

 

Phòng Đại Lang tát một cái đầu : “Nhị Lang, những chuyện cứ để trong lòng là , cần lúc nào cũng treo miệng. Em sách vì cái gì, em tự nghĩ cho kỹ .”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Phòng Nhị Lang Phòng Đại Lang tát cho một cái, xìu hết cả khí thế, lí nhí : “Biết .”

 

mà, mặc kệ em sách vì cái gì, để báo thù cũng , vì dân tạo phúc cũng , để cha sống sung sướng cũng , những điều đó em đều ghi tạc, đặt đáy lòng, lúc nào cũng thúc giục bản !” Phòng Đại Lang bổ sung một câu.

 

Phòng Ngôn xong, kinh ngạc Phòng Đại Lang. Lời vẻ đúng lắm? Phòng Đại Lang đây là đang cổ vũ tâm lý báo thù của Phòng Nhị Lang ?

 

Quả nhiên, Phòng Nhị Lang lời , hăng hái lên, nắm chặt tay, hùng hồn : “Em , cả!”

 

Phòng Ngôn Phòng Nhị Lang Phòng Đại Lang, định gì đó, nhưng cuối cùng gì. Cô chỉ cảm thấy kỳ kỳ, nhưng gì thì cô cũng gì. Huống hồ, rốt cuộc nhà họ Chu gì, cô cũng trong cuộc, cho nên sự thù hận lẽ thể nào mãnh liệt bằng tự trải qua.

 

Nghĩ đến đây, cô đầu liếc Phòng Đại Ni bên cạnh, ngờ ngày thường hiền lành như Phòng Đại Ni mà mặt cũng lộ vẻ vui, như thể đồng tình với lời của Phòng Nhị Lang.

 

Thôi , Phòng Ngôn một vòng, gì cả.

 

“Vậy bây giờ cha dự định gì ?” Phòng Đại Lang hỏi.

 

Phòng Nhị Lang nhíu mày: “Cha tính mấy hôm nữa xem, lên trấn tìm thử nữa.”

 

“Cha, cha nghĩ tới, lỡ như tìm chỗ nào thích hợp thì ?” Phòng Ngôn bình tĩnh hỏi.

 

Ý nghĩ thật lơ lửng trong đầu mỗi , chỉ là ai trực tiếp . Bây giờ Phòng Ngôn toạc , lòng đều thắt .

 

 

Loading...