“Vậy mua bốn lớp sân, ngày mai chúng xem.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phòng Nhị Hà gật đầu: “Cũng .”
Nói thêm một lát, Phòng Nhị Hà đột nhiên : “Nhị Ni, con xem, nhà chúng tiền ?”
Phòng Ngôn hỏi: “Sao cha ?”
Phòng Nhị Hà nghĩ nghĩ, : “Có lẽ giá nhà ở kinh thành quá rẻ, mà là do nhà tiền? Nếu thì nơi như kinh thành, những căn nhà rẻ đó bán ? Có lẽ là bán , mà là đều tiền mua nhà?”
Phòng Ngôn nghĩ đến Đồng gia, so sánh với những nhà khác, : “Cha, lẽ nhà thật sự tiền. Nói chừng ở huyện thành cũng thể xếp hạng .”
Phòng Nhị Hà chút khẩn trương: “Vậy ?” Đây là điều ông bao giờ nghĩ tới.
Phòng Ngôn : “Cha, từng tham gia tiệc rượu của thương nhân ở huyện thành , ít nhiều cũng thể một chút chứ? Những đó đối với đặc biệt tôn kính, sắp xếp cho ở ghế ?”
Phòng Nhị Hà sững sờ: “Có thì cũng , nhưng những đó chẳng là vì ca ca con thi đỗ tú tài, thậm chí thi đỗ cử nhân, nên họ mới tôn kính cha như ?”
Phòng Ngôn : “Cha, nếu là tiệc rượu của thương nhân, ai quan tâm con cái nhà ngài tú tài ? Chắc chắn là xem ngài tiền . Trừ phi con nhà đó đang quan, thì mới nể trọng.”
Lời của Phòng Ngôn đối với Phòng Nhị Hà chút tác động lớn, ông ngơ ngác Phòng Ngôn, đang suy nghĩ gì.
Phòng Ngôn tiếp: “Vậy ở phủ thành thì ? Con mấy ngày tiệc rượu của thương gia ở phủ thành cũng mời . Bọn họ coi thường , là lạnh nhạt với ?”
Phòng Nhị Hà : “Sao thể, dù cũng cùng với Đồng thiếu gia, ai dám lạnh nhạt với . Bọn họ nịnh bợ còn kịp nữa là.”
Phòng Ngôn : “Cha, chẳng lẽ cảm thấy là vì Đồng thiếu gia nên mới kính trọng ? Con thấy chắc, chừng bọn họ cũng đều nhà tiền, cửa tiệm nhà kiếm tiền, đạt đến đẳng cấp của bọn họ, cho nên mới mời .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-337.html.]
Phòng Nhị Hà lẩm bẩm: “Là như ?”
Phòng Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng, gật đầu: “Biết thật sự là như . Hay là cha về hỏi thăm thử xem.”
Phòng Nhị Hà gật đầu: “Bất quá những buổi tụ tập như cha thực thích tham gia, lúc đầu còn thấy thú vị, dần dần liền thấy chẳng gì ho. Một đám tụ tập ăn ăn uống uống chơi bời, vô vị thực sự.”
Phòng Ngôn bắt thông tin trọng điểm: “Cha, cùng bọn họ chơi?”
Phòng Nhị Hà : “Đi…”
Còn xong, ông trừng mắt Phòng Ngôn: “Trẻ con hỏi nhiều gì. Bất quá cha đẩy xem qua một chút, chạy ngay, nơi như thể .”
“Vậy cha từng những nơi như ?”
Phòng Nhị Hà ánh mắt con gái, vuốt ria mép, : “Mẹ con tự nhiên là , ngày đó về nhà cha liền với con .”
Phòng Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ là .”
Phòng Nhị Hà lắc đầu: “Cha còn , con khẩn trương như . Con yên tâm, trong lòng cha rõ. Cha ăn buôn bán thậm chí còn bằng con, xử lý việc nhà bằng con, sách bằng hai ca ca con. Chuyện thành công nhất đời của cha lẽ chính là cưới con, đó sinh mấy đứa các con. Hiện giờ thể kiếm nhiều tiền như cũng là nhờ mấy các con, cha mãn nguyện . Sau sống thật với con, đó mở thêm mấy cửa tiệm, mua thêm ít đất, mua thêm vài căn nhà.”
Phòng Ngôn Phòng Nhị Hà , trong lòng thực sự xúc động.
“Cha, đừng , đây là đang lấy khuyết điểm của so với sở trường của khác. Hơn nữa, nếu cha, con cùng các ca ca tỷ tỷ chừng sớm c.h.ế.t đói, các ca ca cũng chắc cơ hội sách. Cho nên, tất cả đều là nhờ ơn cha.”
Phòng Nhị Hà : “Con cần an ủi cha, những chuyện cha sớm nghĩ thông suốt . Việc cấp bách là chúng ở kinh thành dạo một vòng, mua một căn nhà . Bất quá, con … cần hỏi ý kiến đại ca con ?”