Làm Ruộng Khiến Người Làm Giàu - Chương 2: Cả nhà ăn cơm
Cập nhật lúc: 2025-11-09 03:37:13
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không , cha bọn nhỏ, bao giờ nghĩ . vì tiền, nếu vì tiền thì … Nhà chúng bây giờ sống , chúng càng cùng cố gắng, gắng chịu đựng qua thời gian .” Vương thị cúi đầu, lau nước mắt.
Phòng Nhị Hà thấy Vương thị , cũng luống cuống tay chân, vội vàng giải thích: “Mẹ bọn nhỏ, ý đó, nàng đừng…”
“Ta còn ông ý gì . Ai, nữa. Đại Lang, Nhị Lang, hôm nay mệt ? Nhìn xem, mấy ngày nay mặt đều phơi nắng đỏ hết cả .” Vương thị đau lòng .
“Không , nương, chờ cuốc xong cỏ là thể nghỉ ngơi, bận cũng chỉ mấy ngày nay. Cha đúng, và đại ở nhà chăm sóc tiểu là . Việc khác con, cha và lo, cần bận tâm.” Phòng Đại Lang chậm rãi uống một ngụm nước, với .
“Ai, các con vốn dĩ nên ở trường học sách cho , ngờ, ai, đều do cha bản lĩnh…”
“Cha, con vốn dĩ thích sách, như . Con bao giờ cái mớ chi, hồ, giả, dã... vớ vẩn … Ai u” Phòng Nhị Lang còn dứt lời, cha đ.á.n.h cho một cái, “Cha gì thế.”
“Ta gì? Con năng kiểu gì đấy? Sao thể bất kính với thánh nhân, bất kính với sách vở. Cho dù dạo thể đến trường, con cũng bỏ bê bài vở, chờ cha kiếm tiền, còn tiếp tục cho con học.” Phòng Nhị Hà nghiêm túc .
“Cha , Nhị Lang, buổi tối cùng ôn tập kiến thức học, hiểu chỗ nào cứ hỏi . Ta ở trường học nhiều hơn hai năm, dù cũng thể dạy .” Phòng Đại Lang tán đồng.
Lần thì , khóe miệng đang nhếch lên của Phòng Nhị Lang xụ xuống. Hắn nghiêng đầu, vặn thấy Phòng Ngôn đang , đột nhiên mặt quỷ với nàng.
Phòng Ngôn ngờ Phòng Nhị Lang hành động , “Phụt” một tiếng bật .
Tiếng phát , tất cả trong nhà đều về phía nàng. Phòng Ngôn từng khuôn mặt hoặc vui mừng hoặc kích động, sợ đến mức dám động đậy.
“Nhị Ni nhi, con bé… khỏi ?” Phòng Nhị Hà như tin, kích động Vương thị hỏi.
“Nương, xem, con là con thấy Nhị Ni nhi mà, còn tin. Lần tin con ?” Đại Ni nhi .
“Thật , đại tỷ, tiểu thật ?” Phòng Nhị Lang kinh ngạc hỏi.
“ , rõ ràng, hai chữ, một chữ “A” một chữ “Tê”.” Đại Ni nhi đem chuyện với kể cho .
Tất cả đều buông đồ vật trong tay xuống, vây quanh Phòng Ngôn xem ngừng, hoặc bảo nàng chuyện, hoặc bảo nàng thêm cái nữa. Phòng Ngôn đến giờ vẫn hiểu rõ tình hình, nên dám nữa, cũng dám . Biểu cảm về dáng vẻ đờ đẫn lúc . Quả nhiên, thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, đều khôi phục lý trí.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Biết là , là , bây giờ , hai chữ, ngày mai là thể ba chữ, bốn chữ, một trăm chữ.” Phòng Nhị Hà hổ là trụ cột trong nhà, dù thất vọng trong chốc lát, nhưng lập tức khôi phục bình thường, cũng dùng lời để an ủi .
Quả nhiên, những lời vẫn tác dụng nhất định. Nghe xong, Vương thị và Đại Ni nhi bắt đầu dọn cơm.
Nhìn màn thầu và cải trắng hầm nát nhừ bàn, nước miếng Phòng Ngôn thiếu chút nữa chảy , cứ chằm chằm đồ ăn. Không còn cách nào khác, nàng đói từ lúc nãy, bây giờ thấy đồ ăn thật càng đói hơn.
Nàng theo bàn ăn, nhưng chờ mãi thấy ai lấy đũa cho . Nàng nhíu mày, đang nghĩ để hiệu cho Đại Ni nhi lấy cho một đôi đũa, đột nhiên, một đũa thức ăn xuất hiện ngay mắt.
“Nhị Ni nhi, há miệng nào, bình thường con thích ăn cải trắng nhất ?” Vương thị kiên nhẫn dỗ dành cô con gái nhỏ.
Hả? Cái tình huống gì đây? Không chỉ thiểu năng, mà khả năng vận động cũng ? Nàng là một kẻ ngốc từ trong ngoài ? Cho dù hiểu rõ tình hình của nguyên , lộ tẩy, Phòng Ngôn cũng thể chuyện để khác đút cơm . Quá hổ!
Nàng thức ăn Vương thị gắp tới, nàng né trái né nhất định chịu ăn.
Vương thị thấy hỏi: “Nhị Ni nhi, con đói ? Hay là thích ăn món ?”
Phòng Nhị Lang ở bên cạnh : “Nương, con thấy tiểu chắc là chê đồ ăn dầu mỡ, thích ăn đấy.”
Phòng Đại Lang , nhíu mày, buông đũa : “Nhị Lang, gì ? Ta thấy là chính ăn thịt thì ? Đệ năm nay mười tuổi, thể thử tự kiếm tiền. Cha năm đó mười tuổi lên thị trấn thuê. Chờ chính kiếm tiền, hãy mua thịt về hiếu kính cha .”
Phòng Nhị Lang sợ nhất là ông lôi một đống sách vở đạo lý dài dòng, mỗi còn ồn ào hơn cả phu tử trong trường. Hắn vội vàng ngậm miệng , cúi đầu ăn cơm.
Phòng Nhị Hà than một tiếng: “Đều do cha vô dụng, tay nghề , cướp mất việc ăn. Nếu , các con cũng về quê chịu khổ thế .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-2-ca-nha-an-com.html.]
“Cha xa , ở nông thôn yên tĩnh, thích hợp cho con sách. Những gì phu tử trong trường thể dạy dạy cho con , phần còn đều dựa chính con.” Phòng Đại Lang an ủi.
Phòng Ngôn thấy cả nhà đều ủ rũ, khí vô cùng trầm lắng, nàng vươn tay, chỉ đôi đũa trong tay Vương thị. Nói: “A a a, a a a.”
Mau đưa đũa cho con, con tự ăn! Con trẻ thiểu năng, cũng đồ ngốc!
Quả nhiên, nàng lên tiếng, những khác đều lộ vẻ tươi .
“Muội hóa thật sự câm !” Phòng Nhị Lang ăn lựa lời. Lần thì , câu thiếu đòn đánh, lời thốt , Phòng Đại Lang chút do dự đ.á.n.h một cái.
“Câm miệng! Em tiểu thế ? Năm đó vị đạo sĩ lang thang , kiếp là thần tiên trời, chuyện tương đối muộn, chờ đến tám tuổi sẽ . Muội thông minh lắm.”
“Con thật mà…” Phòng Nhị Lang lẩm bẩm.
“Nương, mau xem gì?” Đại Ni nhi kích động thúc giục Vương thị.
“Ai ai, Nhị Ni nhi, con gì?” Vương thị lúc mới phản ứng , theo tầm mắt Phòng Ngôn qua, “Là ăn cơm , nương gắp cho con.”
Chờ Vương thị đưa một đũa thức ăn đến miệng nàng, nàng vẫn ăn, chỉ chỉ đôi đũa kêu “A a a”.
Phòng Ngôn thầm nghĩ, , nàng sắp c.h.ế.t đói , nếu ai hiểu ý nàng, nàng sẽ xông lên giật đũa.
“Con thấy em đôi đũa của nương thì .” Phòng Nhị Lang .
Trời ơi, cuối cùng cũng hiểu ý nàng.
Vương thị , cẩn thận đưa đũa cho Phòng Ngôn. Phòng Ngôn kích động cầm lấy đũa, cẩn thận rơi thức ăn xuống đất. Tiếc c.h.ế.t nàng! Miệng nàng mở sẵn mà!
Phòng Đại Lang tán thưởng với : “Ừm, tuy miệng gì, nhưng vẫn là hiểu nhất, xem ngày thường cũng thương em.”
Vương thị thấy Phòng Ngôn như , những giận, mà còn cổ vũ: “Không , Nhị Ni nhi, nương dạy con dùng đũa. Nào nào.”
“ , như , tay đặt lên một chút, con tự thử xem.”
Phòng Ngôn thầm nghĩ, câu đúng là nhắc nhở nàng. Nguyên lẽ dùng đũa, lỡ như nàng cầm dùng thành thạo, khiến nghi ngờ .
Nàng run run rẩy rẩy gắp đũa thức ăn đầu tiên, cố ý chụm hai chiếc đũa , vất vả mới đưa miệng. Ngon quá, ngon quá, tuy hương vị , cũng dầu mỡ, nhưng loại thức ăn thuần thiên nhiên đúng là ngon.
Ừm, nàng còn cần màn thầu.
Quả nhiên nghĩ gì nấy, Đại Ni nhi đưa màn thầu qua. Nàng cầm lấy, đưa lên miệng c.ắ.n một miếng thật to. Ăn xong bữa cơm, Phòng Nhị Ni nhi là ăn nhiều nhất và vui vẻ nhất. Nàng như một kẻ ăn xin đói nhiều ngày, ăn ngấu nghiến. Đến lúc Vương thị bưng canh lên, nàng uống nổi một ngụm nào nữa.
Nàng thể yên, nàng cần lên cho tiêu cơm. Nàng thử dậy vài bước, đến sân, nàng liền cảm thấy mệt. Thôi, ăn no nên vận động, vẫn là nghỉ thôi.
Tuy rằng việc ăn trong nhà thất bại, tuy rằng cả nhà từ thị trấn dọn về thôn, tuy rằng ngoài đồng còn một đống việc nông bận rộn, nhưng tối hôm đó, cả nhà đều giấc ngủ với nụ .
Nguyên nhân gì khác, chính là vì Phòng Nhị Ni nhi thế mà mở miệng chuyện, hơn nữa, cũng còn ngốc nghếch như nữa.
Phòng Ngôn giường, cũng xác định xuyên , cảm giác quá mức chân thật. Nàng còn tiểu, lớn như nàng, chắc chắn thể đái dầm. Cho nên, khi nhịn lâu, nàng tiểu. Trong những giấc mơ đây, nếu tiểu, chắc chắn sẽ tỉnh . , nàng tỉnh . Mà còn rõ ràng tiếng tiểu róc rách.
Ồ, xuyên . Xuyên đến một đứa trẻ tám tuổi hình như thiểu năng, xuyên đến một gia đình nghèo túng khốn khó. Cho nên, nhiệm vụ đầu tiên của nàng bây giờ rốt cuộc là kiếm tiền, là khôi phục trí tuệ?
Có thể nghĩ vấn đề , xem nàng đúng là thiểu năng, khôi phục trí tuệ thì thể quang minh chính đại kiếm tiền ?
Cho nên, từ ngày mai bắt đầu, vẫn là từ từ biến thành một bình thường .