Làm Ruộng Khiến Người Làm Giàu - Chương 10: Không phải đồ ngốc
Cập nhật lúc: 2025-11-09 04:56:53
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ăn? Sao con nghĩ tới việc ăn thứ .” Phòng Nhị Hà ngạc nhiên hỏi.
Phòng Ngôn nghĩ nghĩ, đảo mắt một vòng, ngẩng đầu lên : “Gà.”
Nàng vẫn nên từng chữ một thì hơn, cái thứ tiếng địa phương chút khác biệt với tiếng hiện đại, dài quá dễ hiểu lầm, dù khẩu âm cũng khác. Trước cứ ít chữ, nhiều một chút, dần dần sẽ nhập gia tùy tục, giống khẩu âm ở đây.
Với , tự dưng nhiều như , cũng dọa lắm. Cứ từ từ thôi.
Phòng Nhị Hà nghĩ tới hồi sáng Phòng Ngôn còn giúp ông cho gà ăn, : “Nhị Ni ơi, ý con là mấy thứ để cho gà ăn ?”
Phòng Ngôn xong liền bắt đầu suy nghĩ, để Phòng Nhị Hà hiểu ý đây. Gà ăn , thì con cũng ăn . Nàng cầm một cọng rau sam lên, : “Gà, con.” Vừa , bộ đưa miệng.
Ừm, rõ ràng, cách giải thích vấn đề. Phòng Nhị Hà hiểu ý nàng, chỉ thấy ông : “Ồ, là Nhị Ni nhà cũng ăn. Gà con ăn , con cũng ăn ?”
Phòng Ngôn vui vẻ gật đầu, tiếp tục cúi đầu tìm những cọng rau sam mập mạp, non mướt.
Phòng Nhị Hà nghĩ, thứ hồi nhỏ cũng ăn , độc, con bé tìm rau cũng là để g.i.ế.c thời gian. Thế là, ông : “Được, con cứ từ từ tìm . Phải chọn mấy cọng ngay ngắn, lá héo thì đừng lấy. Già quá, cứng quá cũng ăn .”
Phòng Ngôn xong, gật gật đầu. Nàng tìm một cọng non mơn mởn đưa cho Phòng Nhị Hà xem, Phòng Nhị Hà vui vẻ : “ , chính là cọng như vầy nè. Nhị Ni thật thông minh.”
Dường như hiểu lời khen của Phòng Nhị Hà, Phòng Ngôn cúi đầu tìm tiếp.
Chờ đến lúc mặt trời sắp lặn, Phòng Ngôn ôm mớ rau sam của đợi ở bờ ruộng một lúc .
Phòng Nhị Hà, Phòng Đại Lang, Phòng Nhị Lang xong việc, cũng đều về. Phòng Nhị Lang quả nhiên giúp Phòng Nhị Ni cầm rau sam. Hai em họ, mỗi ôm một bó về.
Trên đường về, họ gặp những dân trong thôn cũng về, chào hỏi xong, bọn họ ở lưng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Phòng Nhị Ni. Phòng Ngôn loáng thoáng “đồ ngốc”, “đồ câm” gì đó.
Phòng Nhị Lang chịu sự ấm ức , mắt đỏ hoe liền xông lên lý. Phòng Đại Lang vội kéo , hắng giọng với Phòng Ngôn: “Em gái, em gọi một tiếng cả, cả cầm đồ giúp em.”
Phòng Ngôn cũng đang nghĩ để ngầm cho khác nàng đồ ngốc, lúc thấy tiếng Phòng Đại Lang như tiếng trời ban, nàng vui vẻ với Phòng Đại Lang, gọi một tiếng rõ to: “Anh.” Sau đó còn đầu , nghịch ngợm lè lưỡi trêu qua đường.
Những ngang qua , đều sững sờ giữa đường, trong lòng nghĩ, lời đồn cũng quá đáng tin, đây mà là câm cái gì... Lại thấy bộ mặt quỷ nghịch ngợm của Phòng Nhị Ni... Đây cũng đồ ngốc! Ai đồn trời, chắc là ghen tị với nhà Phòng Nhị Hà đây mà, con gái nhà xinh xắn đáng yêu thế , đồn thành đồ ngốc, đồ câm cơ chứ?
Phòng Đại Lang nãy cầm đồ giúp Phòng Nhị Ni, thì tự nhiên . Thật lúc mới về cầm giúp em gái, nhưng Phòng Nhị Ni từ chối. Lần , mặt bao nhiêu , Phòng Ngôn ngốc, đương nhiên gì. Nàng vui vẻ đưa hết bọc rau sam của cho Phòng Đại Lang. Sau đó phủi phủi quần áo, nhảy chân sáo .
Thấy những qua đường ngơ ngác bên cạnh, khóe môi Phòng Đại Lang cong lên một nụ . Nhìn bóng dáng vui vẻ phía , nụ của càng lúc càng tươi. Em gái nhà họ, quả nhiên là thông minh. Giống hệt .
Vương thị cả buổi chiều cứ yên, lúc thấy con gái bình an vô sự còn vui vẻ trở về, bà mới yên lòng. Bà đón con, hỏi Phòng Nhị Hà: “Cha nó ơi, mấy ngoài gặp ai , họ gì .”
“Có gặp, nãy gặp mấy nhóm lận, mấy miệng thối lắm, em gái là đồ ngốc gì đó.” Phòng Nhị Lang lanh chanh .
Vương thị , nóng nảy : “Cái gì, thật sự . , cho Nhị Ni ngoài, mấy cứ . Lần nó chính là , dám khỏi cửa phòng. Sau mấy đừng dắt Nhị Ni ngoài nữa.”
Phòng Đại Lang lườm Phòng Nhị Lang một cái, : “Mẹ, đừng em hai bậy. Tụi con tuy gặp mấy nhóm , nhưng phần lớn ai gì, chỉ vài ở lưng chỉ trỏ thôi. mà, con tin là họ sẽ bao giờ em gái là đồ ngốc đồ câm nữa .”
Nói xong, Phòng Đại Lang liếc Phòng Nhị Ni đang mân mê mớ rau sam của , vui vẻ mỉm .
“Vì , Đại Lang, con là ý gì?” Vương thị sốt ruột hỏi.
“Vì em gái vốn dĩ đồ ngốc, cũng câm. Cách nhất để phá bỏ lời đồn chính là chủ động mặt. Họ em gái là đồ ngốc, em gái ngoài một chút, để họ thấy, họ tự nhiên sẽ nghĩ sai. Họ em gái câm, em gái ngoài mấy câu là chứng minh .”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Hả? Anh cả, ý là em gái ở bên ngoài chuyện ạ?” Phòng Đại Ni vui vẻ hỏi.
“Đương nhiên . Hôm nay còn mấy chữ lận. Còn gọi hai nữa đó.” Phòng Nhị Lang đắc ý , “Em gái, em mau gọi một tiếng nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-ruong-khien-nguoi-lam-giau/chuong-10-khong-phai-do-ngoc.html.]
Phòng Ngôn đáp ông ấu trĩ , đầu như thấy, chẳng thèm để ý đến .
Phòng Nhị Lang nóng nảy, tới xổm mặt Phòng Ngôn, dỗi dằn: “Em gái, em quên mớ rau dại trong tay em là ai cầm về giúp em hả, em mà gọi hai, cầm giúp em nữa.”
“Không , em gái, hai giúp em, cả giúp em.” Phòng Đại Lang chớp thời cơ .
Phòng Ngôn hôm nay đặc biệt phối hợp với Phòng Đại Lang, hì hì : “Anh cả.”
Vừa hai chữ , Phòng Đại Lang chút kinh ngạc và vui sướng, lập tức : “Em gái hai chữ , xem sẽ nhiều hơn. Chúng nên chuyện mặt em gái nhiều hơn, dắt em thêm vài chữ.”
Phòng Ngôn thầm nghĩ, cách đúng là , nhiều thứ tiếng địa phương , nàng cũng thể sớm quen tai. Nếu khác đều tiếng địa phương, mà nàng đột nhiên một câu tiếng phổ thông, chắc chắn sẽ coi như ngoài hành tinh. Kiểu gì cũng xử lý trong một giây.
Phòng Nhị Lang dù cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, hơn nữa ngày thường tiếp xúc với Phòng Nhị Ni cũng nhiều, lúc thấy em gái gọi , chỉ gọi cả, mặt đầy chữ " vui".
Phòng Ngôn thấy Phòng Nhị Lang định dậy, vội vàng : “Anh hai.” Nàng dù cũng trẻ con, thể cố ý chọc tức "hùng hài tử" chứ, "hùng hài tử" mà nổi giận, thì còn ai việc giúp nàng nữa!
Phòng Nhị Lang quả nhiên dậy nữa, vui vẻ với Phòng Ngôn, còn lớn tiếng đáp: “Ơi.”
Phòng Ngôn thấy vui, liền cầm mớ rau sam lựa xong, chỉ chỉ về phía cái giếng bên cạnh. Phòng Nhị Lang giờ tâm trạng đang , Phòng Ngôn bảo gì cũng .
Phòng Đại Ni thấy , chút ghen tị : “Nhị Ni, em gọi , gọi chị ? Chị cả đây dạy em bao nhiêu , em gọi. Em mới ngoài với Nhị Lang một chuyến, mà gọi nó hả?”
Phòng Ngôn nghĩ nghĩ, Phòng Đại Ni, vẫn kêu tiếng, chữ “Chị” dễ kêu, là để Phòng Đại Ni dạy nàng nàng hẵng kêu.
Vừa thấy Phòng Nhị Ni như , Phòng Đại Ni sốt ruột, : “Gọi một tiếng chị mà, gọi . Em hai nó rửa rau , khi rửa nát hết của em. Em gọi một tiếng, chị cả rửa giúp em.”
“Có em gọi , chị dạy em nè, Chị ~ Chị ~ Chị ~”
Phòng Nhị Ni Phòng Đại Ni mè nheo một hồi, cuối cùng chịu nổi kêu lên, “Gà, gà, gà”
“Không , là “Chị”, “Gà”.” Phòng Đại Ni sửa .
Phòng Ngôn lúc mới kêu tiếng “Chị”.
Phòng Đại Ni vui vẻ : “Rồi, thôi cũng , tuy em gọi rõ ràng lắm, nhưng cũng coi như là gọi .” Vừa , cô tới bên giếng, lấy mớ rau trong tay Phòng Nhị Lang, “Nhị Lang, em bao giờ rửa rau , đừng rửa nữa, chị giúp mấy đứa rửa cho.”
Phòng Nhị Ni Phòng Đại Ni và Phòng Nhị Lang cạnh , cuối cùng cũng hiểu điều kỳ quái mà nàng thấy đây. Hai trông giống quá, chẳng lẽ là sinh đôi long phượng? Nàng cũng thấy lạ từ , nhưng bao giờ nghĩ tới hướng đó, bây giờ hai chung một chỗ, nàng gần như thể chắc chắn, hai là sinh đôi long phượng, mà còn là cặp song sinh long phượng giống y đúc!
Phòng Nhị Lang nếu mà đồ của Phòng Đại Ni, chắc chắn sẽ là hai chị em.
Rửa rau xong, Phòng Đại Ni đưa rau cho Phòng Ngôn. Miệng : “Nhị Ni, em lấy cái cho gà ăn hả? cho gà ăn thì cần rửa , cứ vứt thẳng cho chúng nó là .”
Phòng Nhị Ni kiên quyết lắc đầu, chỉ miệng , : “Ăn.”
Thấy Phòng Đại Ni nhíu mày, Phòng Nhị Lang : “Em gái tự ăn đó, em cho gà ăn .”
“Tự ăn? thứ ăn mà.”
“Ừ, cha cũng ăn .”
Hai xong, đều Phòng Nhị Ni.
Phòng Ngôn nghĩ, bây giờ tuổi còn nhỏ, dựa tuổi nhỏ để chuyện lớn. Nàng mặc kệ hai họ gì, cứ chỉ huy Phòng Đại Ni nấu nước nóng cho nàng.