Phố xá ồn ào náo nhiệt, những lời chửi rủa và đổ   dứt, như  nhấn chìm cả con  .
  lặng tại chỗ, nét mặt  chút cảm xúc, như thể  thuộc về thế giới . Họ đang cãi  vì chuyện gì thế? Ồn ào thật phiền.
  xô đẩy ngã xuống đất, ánh mắt vô tình lướt qua xung quanh,  dừng  ở một đôi mắt.
Đẹp thật...  thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó, mùi m.á.u tanh lan .   thụp xuống, ôm lấy ngực, hồn thể run rẩy  ngừng.
Những ký ức  đó,   thể nhớ  nữa.
Lúc , bàn tay mà chủ nhân của đôi mắt  đưa . Là để đẩy ,  kéo ?
Khả năng là một nửa.
 bỗng cảm thấy vô cùng khó chịu, như  thể thở nổi. Tại     cái xác suất một nửa đó?
Nếu... nếu Phó Ngộ thật sự là một trong những  đó, là một phần nguyên nhân khiến  chết.
Dù chỉ là một phần nhỏ thôi thì ... thì     đây?
Anh     ?
 bỏ chạy, trốn  một nơi thật sâu.  trốn  cây  đào, ngơ ngác  bóng dáng Phó Ngộ lặng lẽ tìm kiếm  trong đêm.
Liên tục một tuần,   xuất hiện, chỉ  từ xa  căn biệt thự  trong câm lặng.
Thẩm Thanh Thanh cũng trốn cùng .
"Chị định cứ thế  mà trốn tránh ?"
Hiếm khi cô  nghiêm túc:
"Nếu  nghi ngờ, thì  tìm sự thật. Nếu thật sự là  , chúng  sẽ kéo   về  đồng nghiệp. Cứ trốn mãi như , thì ích gì?"
"Miệng là để , là để giải thích." Thẩm Thanh Thanh chân thành khuyên nhủ.
 mím môi, hồi lâu mới lí nhí :
"Chị sợ..."
Sợ sự thật sẽ khiến   thể chấp nhận nổi, sợ  phản bội, sợ  thực sự đẩy  xuống địa ngục chính là Phó Ngộ.
Cuối cùng, Phó Ngộ cũng  còn đến tìm  nữa.
  thở phào,   thấy hụt hẫng.
"Thanh Thanh, chị nghĩ chị  bệnh ... ma cũng  bệnh ?"
Thẩm Thanh Thanh thở dài bất lực, đưa tay chọc  n.g.ự.c :
"Đó là bệnh tương tư."
 há miệng, định phản bác gì đó, nhưng    một lời.
Quất Tử
Mấy ngày nay, trong lòng , trong đầu ,  là hình bóng của Phó Ngộ.
Thậm chí còn  chút cảm giác may mắn.
Dù cho  g.i.ế.c  thực sự là   thì  chứ. Suy cho cùng,  và ma vốn  thể chung đường.
Trong khi  cứ than thở, tự giày vò bản  và Thẩm Thanh Thanh, thì một    ngờ đến  xuất hiện.
Chung Dự,     gốc cây  đào, ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng  .
 khẽ thở  một , ngập ngừng hỏi:
"Anh... giờ  thể thấy  ?"
Anh  rời mắt, gần như tham lam mà   chằm chằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-quy-cung-phai-kiem-com/chuong-5.html.]
Rồi đưa bàn tay ,  lòng bàn tay là một chiếc bùa hộ mệnh bình an đầy vết xước, ngoan ngoãn  đó.
"Duệ Duệ... về nhà với  nhé?" Giọng  nghẹn ngào, gần như van xin.
Chữ " trai" với  mà ,  xa xôi lắm .
Xa đến mức   ngược ký ức về tận thời thơ ấu mới chạm .
Chiếc bùa hộ mệnh ... như chiếc công tắc mở khóa ký ức.
Tất cả những ký ức mà  từng cố tình chôn vùi, lập tức tràn về đầu óc.
Nhìn khuôn mặt  trưởng thành và chín chắn hơn so với trí nhớ,  cố chấp lắc đầu phủ nhận:
"Chung Dự...     trai ."
Ánh mắt Chung Dự tối sầm , nắm chặt chiếc bùa hộ mệnh,   một lời.
    trai.
Chung Dự là đứa trẻ  gia đình  nhận nuôi.
( Truyện dịch bởi Quất Tử,  audio  youtube Quất Tử Audio )
Cha  vì  trèo cao hơn trong sự nghiệp  chọn cách nhận nuôi Chung Dự để nâng cao danh tiếng cho bản .
Lúc đó  chỉ mới mấy tuổi, chẳng hiểu những mưu tính rối rắm , chỉ đơn giản thấy trong nhà đột nhiên  thêm một   trai, cảm thấy thật tuyệt.
Chung Dự  xuất sắc.
Dù là ngoại hình, học tập  khả năng thực hành,   đều nổi bật đúng kiểu con nhà   trong truyền thuyết.
Thế nhưng,    luôn dính lấy  như cái đuôi nhỏ.
Tóm , trong mắt  khi còn nhỏ,   giống như Doraemon vạn năng,  gì là  thể.
Đáng tiếc, những ngày   chẳng kéo dài lâu.
Cha  dần mê đắm  rượu chè và quyền lực,   vì  chịu nổi cô đơn nên thường xuyên  ngoài.
Ký ức của  về ngôi nhà , chỉ còn  là những trận cãi vã  hồi kết, cùng với hình bóng trống vắng của  và Chung Dự trong căn nhà lạnh lẽo .
 là đứa trẻ sinh non, từ nhỏ   sống nhờ thuốc thang.
Cha  ngày càng xa cách, bao năm tranh cãi  khiến họ quên mất rằng họ còn  một đứa con gái, cũng bào mòn hết tình yêu thương dành cho .
Người giúp việc trong nhà vì  chịu nổi bầu  khí u ám mà cứ  lượt bỏ . Thậm chí  thể ,  là do Chung Dự nuôi lớn.
Sau , gia đình tan nát thật sự  thể gượng ép nữa, cuối cùng cũng tan rã.
Sau khi cha   sai phe và  điều tra,  bộ tài sản trong nhà  niêm phong,   nhanh chóng ly hôn.
Cả hai  ai  nhận nuôi , càng  cần nhắc đến Chung Dự – đứa con nuôi.
"Con bé ai nuôi?"
"Cô sinh  thì đương nhiên cô đưa nó ,  giờ còn   tiền nuôi nó."
"Nói như thể nó   con  ,  dù  cũng   nhận."
"Thật là phiền phức. Ngay cả  cô còn  cần cô,  cũng   tiền nuôi. Đây, cho cô một vạn, cầm lấy    đừng tìm  nữa."
 cầm thẻ ngân hàng trong tay,  rơi một giọt nước mắt.
Đầu óc   trống rỗng.
Trong  thời gian ngắn như thế mà  chuyện  đảo lộn,     kịp phản ứng.
Lúc , Chung Dự  mười sáu tuổi,     mặt , xoa đầu ,  ôm   lòng:
"Đừng sợ, vẫn còn  ở đây. Anh trai sẽ  bỏ em."