Giây tiếp theo, tay của Sở Tiểu Điềm một bàn tay nắm lấy.
Là Đoàn Tiêu giúp cô đỡ lấy ly nước trong tay, tốc độ đó nhanh đến nỗi gần như ai rõ nhấc tay như thế nào.
“Xin , xin , để lau cho nhé?”
Đoàn Tiêu ngước mắt lên chị gái tiếp viên, lạnh lùng : “Không , cô .”
Con ngươi của sâu thẳm sắc lạnh khiến khiếp sợ, chị gái tiếp viên khỏi rùng : “Xin .”
“Không chứ?”
“Không , , nước nóng.”
Sở Tiểu Điềm mở hộp cơm ăn hai miếng thì ăn nổi nữa, cô thấy Đoàn Tiêu cũng ăn, cô do dự giây lát: “Anh đói ?”
“Không đói.” Đoàn Tiêu cầm ly nước lên uống một ngụm.
Bên trong hộp cơm một túi bánh quy nhỏ, Sở Tiểu Điềm mở ăn thì thấy cũng khá ngon. Sau khi ăn xong, cô cảm thấy đủ, bên trong hộp cơm.
Đoàn Tiêu bỏ phần bánh quy trong hộp của lên bàn cô.
“... Cảm ơn.”
Cô thấy chị gái tiếp viên kéo một chị gái tiếp viên khác, ở lối đối diện đàn ông bên cạnh cô. Họ kìm nén sự kích động, nhỏ giọng : “ thể nào nhầm , cô dáng vẻ của , là hai năm ? Chắc chắn là !”
“Chuyện hai năm mà cô còn nhớ rõ như thế ?”
“Sao quên chứ. Hôm đó, nước J phát bệnh thần kinh cứ đòi đổi chỗ , đổi cho thì nổi nóng đòi đánh chúng . Chính là đàn ông , chỉ dùng một chiêu chế ngự . Cô nước J vạm vỡ cỡ nào ? Trông ít nhất cũng hơn 100kg đó, khắp là thịt! Chúng nhiều như cũng cản nổi , còn suýt ném một đứa trẻ ngoài nữa. Sau khi đàn ông đó chế ngự, xuống máy bay thì cảnh sát dẫn . Lúc , còn kêu gào cánh tay gãy . Kết quả, cô đoán như thế nào? Anh thật sự trong bệnh viện hơn một tháng mới khỏi!”
“Lợi hại ?”
“He is a hero(Anh là hùng).” Chị gái tiếp viên về phía đàn ông: “Nguyện vọng lớn nhất của chính là thể gặp nữa. Không ngờ thật sự gặp .”
“ bạn gái , thấy ? Cô gái bên cạnh đó, trông còn xinh .”
“...” Cô Sở Tiểu Điềm, hạ quyết tâm : “Đợi xuống máy bay hỏi cách liên lạc của mới , cho dù thành công , cũng thử.”
“Vậy cô chú ý một chút, cẩn thận hành khách khiếu nại đó.”
“Không .”
Đoàn Tiêu còn đang “Linh oán”, một tay chống cằm, ngón tay lơ đễnh giữ trang giấy. Sở Tiểu Điềm để ý thấy tốc độ sách của nhanh, nhưng ánh mắt tập trung.
Cô hỏi cảm thấy cuốn sách , nhưng sợ nhận đáp án , nên cứ mãi phân vân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-76.html.]
“Còn bao lâu nữa mới đến ?”
“Khoảng chín tiếng nữa.” Đoàn Tiêu đồng hồ và : “Cô ngủ chút .”
Sở Tiểu Điềm dụi mắt, cô thực sự mệt , cả đều vô cùng mệt mỏi.
Từ lúc nhận cuộc điện thoại của Sở Hàn Giang, cô mấy đêm liên tiếp ngủ ngon giấc, tối qua thì cảm thấy hồi hộp vì xa nhà, cả một đêm gần như ngủ.
“Vậy còn sách tiếp ?” Cô hỏi: “Hay cũng ngủ một lúc ?”
Ánh mắt của Đoàn Tiêu di chuyển từ sách sang chỗ cô: “ ngủ thì ai bảo vệ cô?”
Sở Tiểu Điềm ngẩn : “… cần bảo vệ .”
Ý của cô là cô ngủ cũng cần bảo vệ, dù gì cũng đang máy bay.
Đoàn Tiêu thấy câu của cô thì mắt nhíu .
“ là vệ sĩ của cô.” Anh khẽ : “Đối với mà , an của cô là hết.”
…
Sở Tiểu Điềm ngủ say .
Cô nghiêng đầu, gương mặt trắng tinh dựa lưng ghế, lông mày nhíu , ngủ cũng ngon như lúc .
Đoàn Tiêu nhấc tay hiệu, chị gái tiếp viên vội vàng tới: “Thưa , cần gì ạ?”
“Chăn lông.”
Đoàn Tiêu nhận lấy chăn lông, đắp lên Sở Tiểu Điềm.
Có thể tối qua chắc cô cũng ngủ ngon, nỗi lo lắng dành cho bố khiến cô thể nào ngủ ngon , chỉ mệt mỏi cực độ mới khiến cô chìm trong giấc ngủ.
Đầu Sở Tiểu Điềm cử động, cằm cô chạm chăn lông, gương mặt gầy gò trông đặc biệt nhỏ bé.
“Ưm…”
Hình như cô phát một âm thanh nhỏ, giống như vô tình rên khẽ trong giấc mơ, bất an.
Đoàn Tiêu cô hồi lâu, bỗng nhiên nhấc tay lên, chạm nhẹ trán cô.
Trong mắt ngoài, đây là hành động mật, nhưng cụp mắt nên ai thấy cảm xúc trong mắt , Sở Tiểu Điềm càng phát hiện .
“Sở Tiểu Điềm.” Anh gương mặt trắng bệch bất an của Sở Tiểu Điềm, chậm rãi lên tiếng: “Rốt cuộc cô sợ cái gì?”