Cô lúc nên phiền , tuy rằng từng bất cứ chuyện gì cũng thể liên lạc với , nhưng chính vì lời hứa quá quý giá nên cô mới thể tùy tiện phiền.
Mà lúc cả cô rơi trạng thái vô cùng hoảng sợ, cơ thể còn chút sức lực nào, khi đôi tay run cầm cập nên thế nào mới , ngón tay cô vô tình chạm màn hình điện thoại.
Điện thoại gọi !
Sở Tiểu Điềm giật tắt máy, nhưng bất ngờ là Đoàn Tiêu gần như máy ngay lập tức: “A lô?”
Sở Tiểu Điềm há miệng, phát hiện bản thể phát tiếng, dường như một bàn tay bóp lấy cổ họng cô trong màn đêm, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Đầu dây bên chỉ thể thấy thở kìm nén vì sợ hãi của cô, còn âm thanh gì khác.
Đoàn Tiêu trầm giọng: “Sở Tiểu Điềm, chuyện.”
Sở Tiểu Điềm ở bên vẫn trả lời, vài giây trôi qua, cuối cùng mới truyền đến tiếng thút thít yếu ớt của cô gái.
Đoàn Tiêu dừng , hỏi: “Bên cạnh ai?”
“Không… Không .” Vốn dĩ cô , bởi vì cô cảm thấy khắp phòng là… “Người”.
“Hít sâu.” Đoàn Tiêu trầm giọng : “Cô sắp bản c.h.ế.t ngạt .”
Bởi vì thiếu oxy mà cô thấy chóng mặt, ngay cả lỗ tai cũng ù nhẹ. Nghe thấy Đoàn Tiêu , cô mới hít sâu thở .
“Xảy chuyện gì ?” Giọng của vẫn trầm lực, đối lập rõ ràng với giọng nghẹn ngào, run rẩy của cô.
“… Nhà …”
“Từ từ .”
“Nhà cúp điện .” Nước mắt Sở Tiểu Điềm rơi xuống: “Xin , sợ quá .”
“Sợ cái gì? Sợ tối?” Đoàn Tiêu chau mày: “Cô chứng sợ gian kín ?”
Chứng sợ gian kín mà trở nên nghiêm trọng sẽ khiến ngạt thở.
Sở Tiểu Điềm lắc đầu, ý thức thấy, cô : “ sợ ma…”
Người khác mà câu thì nhất định sẽ thấy buồn , ngờ một thành niên hơn hai mươi tuổi mà ở nhà một cũng thể sợ hãi đến mức độ .
thực khi cô mấy chữ đó thì kìm mà run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-48.html.]
Sở Tiểu Điềm bịt chặt miệng , để thấy tiếng của .
Cô thật sự quá sợ hãi, đồng thời cũng cảm thấy bản vô dụng, rõ ràng chuyện nên gánh chịu nhưng sụp đổ hết đến khác.
cho dù cô kìm nén, tiếng nấc nghẹn trào khỏi cổ họng vẫn truyền qua điện truyền trong tai Đoàn Tiêu.
“Trên đời ma.” Đoàn Tiêu bình tĩnh : “Đều là tưởng tượng cả.”
“ là … trong sách , trong đầu cũng .”
Màn hình máy tính cũng tối xuống, cả căn phòng một tia sáng nào.
Sở Tiểu Điềm xổm đất, ôm chặt lấy bản , gắng gượng trong nghẹn ngào: “ cảm thấy trong phòng cũng , thật sự sợ quá.”
“Trong nhà đèn khẩn cấp nến ?”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “... Không , trong nhà những thứ .”
“Cô đợi chút.”
Hình như Đoàn Tiêu bỏ điện thoại ở một chỗ, Sở Tiểu Điềm loáng thoáng tiếng chuyện với khác, nhanh cầm điện thoại lên: “Lát nữa là điện .”
“Vừa cô đang gì thế?” Anh hỏi.
“... đang sách, chính là cuốn ‘Hung đồ’ .” Sở Tiểu Điềm cuốn sách ném sang một bên theo bản năng, nhưng dám rõ cúi đầu xuống, sụt sịt : “Thứ bên trong… Thật sự quá đáng sợ, tác giả … Sao tác giả thể thứ đáng sợ như thế chứ?”
Cho nên trăm sai ngàn sai đều tại bản cô! Đáng đời cô trí tưởng tượng của dọa thành dáng vẻ nhát gan !
“Đáng sợ ?”
“Ừ!” Sở Tiểu Điềm: “Rất đáng sợ!”
Cô thấy một âm thanh lộn xộn ở bên truyền tới, kìm mà hỏi: “Anh đang gì ?”
“Đi dạo với Karl.”
“Muộn còn dạo ?”
“Mỗi tối nó đều huấn luyện xong mới ngủ.”