Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-10-05 14:04:10
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Tiểu Điềm thấy câu , bỗng dừng bước.

Cô phát hiện ánh mắt của Nhiếp Phi Chiến và Đoàn Tiêu đều dừng , cô trưng vẻ mặt vô tội: “Em uống rượu nên góp vui nữa, thôi thì...”

Đoàn Tiêu: “Thôi thì?”

“Thôi thì tự uống rượu với Z , bây giờ em...” Sở Tiểu Điềm chỉ về nhà : “Về nhà đây.”

“...” Đoàn Tiêu yên lặng cô.

Nhiếp Phi Chiến: “Cô Sở đồng ý nhường cho một đêm?”

Sở Tiểu Điềm gật đầu, cố ý sắc mặt ngày càng đen của Đoàn Tiêu: “Anh cứ dùng thoải mái, dùng xong trả ... là .”

Nhiếp Phi Chiến cong khóe môi, con mắt vành mũ hiện lên nét : “Cô Sở thật là hào phóng đó.”

Anh đặt tay lên vai Đoàn Tiêu và : “Nếu cô Sở đồng ý thì ông chủ Đoàn , với ?”

đưa cô về nhà .”

“Đưa cô về nhà, còn nỡ ?”

Sở Tiểu Điềm : “Em tự về .”

Cô chạy tới Đoàn Tiêu, duỗi tay: “Đưa chìa khóa xe cho em, em lái xe về nhà.”

Đoàn Tiêu nhúc nhích.

Sở Tiểu Điềm mơ to mắt: “Chỉ một đoạn đường ngắn thôi, còn yên tâm ?”

Đoàn Tiêu khẽ : “Em thấy ?”

Sở Tiểu Điềm Nhiếp Phi Chiến: “Anh Z , lời thể tính ?”

thể rõ ánh mắt giấu bên vành mũ của Nhiếp Phi Chiến, nhưng thấy khóe môi hiện lên nét . Anh định chuyện, bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm : “Chắc chắn đúng ? Từ nhỏ bố dạy lời giữ lời. Cho mượn thì chính là cho mượn, cần cảm ơn.”

Nhiếp Phi Chiến gật đầu: “Bố cô nợ một ân tình, coi như cô trả ông một nửa . Vậy cảm ơn cô, cô Sở.”

“Một nửa còn ...”

Nhiếp Phi Chiến duỗi cánh tay thon dài choàng vai Đoàn Tiêu, thờ ơ : “Sau gì cần mượn cô tiếp.”

“Được đó.” Sở Tiểu Điềm gật đầu, Đoàn Tiêu một cái. Ánh mắt như đang : Hóa vẫn còn tác dụng , về khen ngợi mặt bố mới .

cái cũng khiến cô phát hiện ánh mắt lúc của Đoàn Tiêu càng thêm sâu thẳm, sâu thẳm đến gần như đáng sợ.

kìm mà rùng .

Hóa đôi khi sợ hãi chỉ đến từ sự tưởng tượng của cô đối với tiểu thuyết, mà còn từ một ánh mắt của bạn trai cô.

Tuy rằng Sở Tiểu Điềm kiên trì tự lái xe về nhà, chẳng qua cũng chỉ là đoạn đường ba bốn phút, nhưng khi cô lên xe vẫn thấy xe của Nhiếp Phi Chiến theo phía , đưa cô đến hầm xe lầu.

Sở Tiểu Điềm dừng xe , định mở cửa xuống xe gửi tin nhắn cho Đoàn Tiêu bảo yên tâm uống rượu với Nhiếp Phi Chiến , nhưng giây tiếp theo cửa xe kéo .

Sao trong hầm xe còn khác?

Sở Tiểu Điềm giật ngẩng đầu lên, nhưng thấy kéo cửa xe là Đoàn Tiêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-208.html.]

“Sao ...”

Đoàn Tiêu khom , hình cao to bao trùm cô ghế , bóp cằm cô: “Sở Tiểu Điềm, em hào phóng như , hả?”

Sở Tiểu Điềm ép dựa ghế, cơ thể gần như co thành một cục, nhưng vẻ mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, cô chỉ chớp mắt: “Em hào phóng ?”

“Tùy tiện cho khác mượn , còn hào phóng ?” Đoàn Tiêu cụp mắt mắt cô, khẽ : “Em sợ sẽ bắt cóc lên máy bay, đến nước K bán mạng cho ?”

“Không, em tin nhân cách của Z.”

Mắt Đoàn Tiêu trầm xuống, đáy mắt như cảm xúc gì đó trào .

Giây tiếp theo, Sở Tiểu Điềm bỗng choàng tay qua cổ , hôn lên môi , cô : “Có điều, thứ em tin nhất vẫn là năng lực của . Cho dù bắt cóc đến nước K, cũng sẽ nghĩ đủ cách để về tìm em. Vả , nhất định sẽ về, cho nên em lo lắng chút nào.”

Thực hề hào phóng.

nỡ nhường vệ sĩ của cho khác, cho dù chỉ là một đêm.

Z thì khác, cô Đoàn Tiêu và Z ở cạnh sẽ an tuyệt đối, hơn nữa nếu thật sự cần thiết, Z cũng đến tìm Đoàn Tiêu.

Về tình về lý, cô thể phiền chuyện của họ.

Đoàn Tiêu cô một lúc, ôm lấy hông cô, một tay đặt gáy và hôn lên môi cô.

Mới đầu chỉ là dịu dàng nhẹ nhàng, giống như đáp nụ hôn nghịch ngợm nãy của cô nhưng dần dà, sự bá đạo của hiện .

Sở Tiểu Điềm ôm chặt lấy cổ , lưu luyến dính .

Rất nhanh, cô nụ hôn của ngộp thở, vòng eo thon thả cánh tay ôm chặt, gian giữa chỗ và cơ thể của chật chội, cô hề chỗ giãy giụa.

Trong một chiếc xe khác, Nhiếp Phi Chiến châm một điếu thuốc, hút một lúc, nhấc tay đồng hồ.

Đã mười phút .

Anh đang nghĩ tối nay đến Long Phong Đặc Vệ bắt ai uống rượu với đây thì Đoàn Tiêu từ hầm xe bước .

“Nỡ thật đấy ?”

Đoàn Tiêu lạnh lùng liếc : “Là cô lên tiếng bảo với , thể ?”

Nhiếp Phi Chiến nhưng sặc t.h.u.ố.c lá, ho vài tiếng: “Thật ngờ cũng ngày hôm nay đó, sĩ quan Đoàn.”

Hai họ từng là chiến hữu, cũng từng là sĩ quan trong một đội nên thỉnh thoảng sẽ xưng hô như .

cũng ngờ sẽ một ngày cũng dùng rượu để giải sầu.”

Nhiếp Phi Chiến hút một ngụm t.h.u.ố.c lá, thờ ơ : “Ngoại trừ nghèo , gì đáng để ông đây rầu rĩ cả.”

“Không cho một trăm triệu, kêu thẳng thừng rời xa cô ?”

Nhiếp Phi Chiến .

Đó là nụ tình cảm và chút vui vẻ nào, từng lạnh toát khỏi kẽ răng của . Khi lên tiếng nữa, giọng của toát vài phần sắc lạnh: “Một trăm triệu? Chẳng bao lâu nữa sẽ dùng tiền gấp đôi nhét miệng ông từng chút một, để ông hối hận vì câu .”

Một trăm triệu thể nào sánh với tình cảm của cô gái của .

“Hiện giờ thể .” Đoàn Tiêu : “Tiền, bây giờ thể cho mượn, chờ trả nổi thì trả theo lãi cho .”

 

Loading...