Cô hắng giọng, nghiêm túc : “Thực , chị, Sở Tiểu Điềm, chính là tác giả của ‘Cuốn sách kinh dị’, ‘Hung đồ’, ‘Linh oán’ và chị là Phạn Âm.”
Một phút , Tuyết Cầu thảm cô.
Karl vẫn thẳng như tư thế quân đội, nghiêm túc và ngoan ngoãn Sở Tiểu Điềm.
Sở Tiểu Điềm lạnh lùng cầm hai móng vuốt của Tuyết Cầu lên vỗ: “Vỗ tay cho lời thú nhận của chị .”
Tuyết Cầu: “Gâu!”
Bỗng nhiên Karl cũng nhấc nửa lên, hai móng đung đưa phía .
Tư thế giống như đang cổ vũ cô.
Sở Tiểu Điềm lập tức cảm động, nước mắt rưng rưng ôm lấy Karl: “Karl, em thật là ấm áp.”
Giống hệt như chủ nhân của em .
Lần , công tác chung với Đoàn Tiêu là Trình Nhượng.
Đoàn Tiêu lên xe, Trình Nhượng hỏi : “Sếp, để Karl ở với chị dâu luôn ?”
“Ừ, ở bảo vệ cô .”
“Như cũng .”
Trình Nhượng gật đầu và : “Cô gái giống như chị dâu đúng là cần một vệ sĩ, nếu ở ngoài sẽ bắt nạt...”
Anh còn xong cảm thấy ánh mắt của Đoàn Tiêu tối sầm xuống.
Trình Nhượng khựng một lát : “Không thể nào, nếu ai dám bắt nạt chị dâu, Karl giải quyết , em và đám thằng Huy sẽ lên, chắc chắn để chị dâu chịu thiệt thòi.”
Khi xe đến gần công viên, Đoàn Tiêu bỗng nhiên lên tiếng: “Dừng một chút.”
Trình Nhượng đậu xe bên cạnh công viên.
Anh gương chiếu hậu, Đoàn Tiêu đang ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên Trình Nhượng nhớ đến đầu tiên bọn họ gặp Sở Tiểu Điềm, lòng thầm nghĩ chắc cũng nhớ đến chuyện .
“Lần , chính là gặp chị dâu đầu tiên ở chỗ nhỉ.”
Nghĩ đến cũng thật thú vị, nếu hôm đó Tuyết Cầu đột nhiên vùng vẫy khỏi dây xích, chạy tới tè, bọn họ cũng sẽ quen chị dâu đáng yêu .
Đoàn Tiêu lên tiếng.
Trình Nhượng thấy chìm suy tư, cho rằng sẽ trả lời thì bỗng nhiên lên tiếng.
“Không đầu tiên.”
“Cái gì?”
“Đối với các thì đầu tiên gặp cô là ở chỗ , nhưng thì .”
Anh dựa lưng ghế, một tay gác lên cửa xe, mặt hiện lên nét lười nhác: “ quen cô lâu .”
Trình Nhượng sửng sốt: “Hóa là thế.”
Anh luôn cảm thấy kỳ lạ, tại lúc ở trong bệnh viện, Đoàn Tiêu vô duyên vô cớ đưa tấm danh cho Sở Tiểu Điềm mới gặp mặt đầu.
Mặc dù đó chỉ là tấm danh mà thôi, nhưng đối với nhiều thì đó là món đồ trọng lượng nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-nung-la-uu-diem/chuong-145.html.]
Cho dù là bọn họ, nếu như thấy tấm danh , cũng là ngay cả chạm cũng dám chạm .
Dù nhiều nhân vật phận cao quý tấm danh cũng sẽ trân trọng cất giữ, nếu ngày nào đó gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ dùng nó để giữ mạng sống.
Tấm danh đại diện cho lời hứa của chính Đoàn Tiêu, lời hứa khả năng gắn chặt với tính mạng, là món đồ quý giá.
Khi đó chỉ cảm thấy, tuy rằng Đoàn Tiêu là lý trí, nhưng đôi khi cũng sẽ việc theo tâm trạng. Nói chừng khi đó cảm thấy Sở Tiểu Điềm là một cô gái , cũng giống như bọn họ h*m m**n bảo vệ cô, cho nên mới như .
Bây giờ dường như chỉ như mà thôi.
Đoàn Tiêu chậm rãi : “Bố của cô là Sở Hàn Giang.”
Trình Nhượng nhíu mày, cảm thấy cái tên Sở Hàn Giang quen tai, khi suy nghĩ vài giây, bừng tỉnh, ngạc nhiên : “Ông Sở, là ông Sở hiện giờ đang ở nước K ?”
Ông nhiều chuyện ai đến, là một khiến kính nể. Trình Nhượng từng gặp ông, nhưng nhiều chuyện về ông.
Có điều, dù nghĩ thế nào, Trình Nhượng cũng ngờ Sở Tiểu Điềm là con gái của ông.
Trình Nhượng : “Nói là Sếp là quen cô Sở từ miệng của ông Sở ?”
Đoàn Tiêu trực tiếp trả lời câu hỏi của , mà : “Có nhớ từng , từ tới nay một chuyện mà hối hận ?”
Trình Nhượng im lặng giây lát : “ , từng .”
Trong Long Phong Đặc Vệ, Trình Nhượng, Lâm Phi Phàm, Triệu Huy và Nghiêm Nặc là tốp theo Đoàn Tiêu sớm nhất, cho nên so với những khác thì họ nhiều chuyện của hơn.
Có điều, giờ khó lòng suy đoán tâm tư của Đoàn Tiêu, đám em như họ đôi khi cũng nghĩ gì.
Cũng giống như, dù họ Đoàn Tiêu từ lúc đầu đối xử khác biệt với Sở Tiểu Điềm, nhưng hề yêu Sở Tiểu Điềm khi nào.
lúc họ quen Sở Tiểu Điềm bao lâu, một trong buổi tiệc ăn mừng nhiệm vụ thành, họ đều uống ít rượu, lúc trở về bỗng nhiên Đoàn Tiêu một câu.
“Các chuyện gì khiến hối hận ?”
Khi đó uống say , nhưng vẫn liến thoắng. Triệu Huy hối hận lúc đầu học hành đàng hoàng, nếu hiện giờ khả năng là tiến sĩ Triệu , kết quả đánh lên sofa.
Tửu lượng của Trình Nhượng , khi đó là tỉnh táo nhất, khi bọn họ giỡn xong, Trình Nhượng thấy Đoàn Tiêu một câu.
“ hai chuyện hối hận.”
Khi đó còn nghĩ là chuyện gì khiến vẫn còn nhớ mãi quên cho đến hiện giờ?
Trình Nhượng hỏi.
Anh , Đoàn Tiêu thật sự hối hận về chuyện .
Bởi vì lúc đó im lặng lâu.
Trình Nhượng khó tưởng tượng, ngoại trừ chuyện bố qua đời, còn chuyện gì khiến canh cánh trong lòng như .
“Chuyện đó... liên quan đến chị dâu ?”
“Phải.” Đoàn Tiêu phủ nhận.
Chuyện đó thực sự liên quan đến Sở Tiểu Điềm.
Anh sống đến từng tuổi nhưng hai chuyện hối hận nhất. Thứ nhất là liên quan đến của .
Thứ hai, là liên quan đến Sở Tiểu Điềm.