LÂM LỘC MINH - Phiên ngoại của Yến Vân Sinh (4) + Cuộc sống sau này của Vân Sinh và Du Du

Cập nhật lúc: 2025-04-21 06:35:43
Lượt xem: 342

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẫu thân biết chuyện giữa ta và Yến Vân Sinh, trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

 

“Giờ thiên hạ đã không còn Yến vương Thế tử, chỉ có một gã tạp dịch nơi Dược Vương Cốc. Du Du, nếu con thích hắn, cứ ở bên hắn là được.”

 

“Thanh xuân chóng vánh, vui lúc nào hay lúc ấy. Nếu có một ngày không còn thích nữa, thì chia tay trong hòa khí. Con là nữ nhi đường hoàng, hà tất phải vì chuyện nhỏ mà rối lòng?”

 

Nghĩ đến lời mẫu thân, ta liền từ lầu hai nhảy xuống.

 

Yến Vân Sinh ngẩng đầu nhìn ta.

 

Gió bỗng nổi lên, hoa hải đường rụng như mưa.

 

Ta nhét một viên mứt quả vào miệng hắn, hỏi:

 

“Ngươi vào cốc rồi, vì sao đêm ấy Thẩm Vô Dạng lại bỏ trốn?”

 

Hắn nuốt xong mới đáp, giọng trầm thấp:

 

“Du Du, ta ghen tỵ với hắn từng có đoạn quá khứ với nàng, nên… đã giở chút thủ đoạn. Nếu nàng không thích, từ nay về sau, ta sẽ đối xử tốt với hắn.”

 

Hắn nhìn ta không nói, ánh mắt càng lúc càng đượm vẻ u buồn.

 

“Ta biết người trong cốc đều coi nàng với hắn như một cặp xứng đôi vừa lứa. Ngay cả Dược Vương tiền bối cũng muốn gả nàng cho Thẩm Vô Dạng. Nếu… nếu nàng bằng lòng, ta cam tâm l.à.m t.ì.n.h lang trong bóng tối của nàng cũng được. Ta nhất định hành xử cẩn trọng, không để người khác biết.”

 

Ta không đáp, chỉ đưa tay vân vê dải buộc tóc xanh trên đầu hắn.

 

Nghĩ kỹ lại, dường như từ cái đêm đó, ta đã bị hắn nắm trọn trong tay.

 

Mà nhắc đến đêm đó…

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn trầm ngâm, lòng nghĩ: thuốc mạn châu sa hoa, hẳn là hắn tự hạ lên người mình.

 

Yến Vân Sinh thấy ta im lặng, liền gỡ dây buộc tóc, quấn từng vòng quanh cổ tay.

 

Da hắn trắng muốt, dải lụa xanh càng nổi bật, từng vòng buộc chặt để lại vết đỏ nhè nhẹ trên cổ tay.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, nhẹ giọng:

 

“Du Du, nàng cứu ta một mạng, ta vốn nên lấy thân báo đáp. Đêm đó nàng chẳng phải muốn thử xem… buộc ta lại thì sẽ như thế nào…”

 

“Câm miệng!”

 

Ta vội đưa tay bịt miệng hắn, cảnh giác nhìn quanh.

 

Người trong Dược Vương Cốc tai thính mắt tinh, nếu lời hắn truyền ra ngoài, ta còn mặt mũi nào gặp người khác?

 

Ta lôi hắn tới sau núi – nơi vắng vẻ không người.

 

“Này, Yến Vân Sinh, ta thật lòng có thích ngươi. Nhưng ai biết được thứ gọi là thích ấy có thể giữ được bao lâu? Nếu ngươi đồng ý: mai sau nếu không còn yêu, chúng ta sẽ chia tay trong êm đẹp — Thì ta vẫn sẽ ở bên ngươi như trước.”

 

“Nếu không đồng ý, thì thôi.”

 

Yến Vân Sinh ôm chầm lấy ta, khàn giọng nói:

 

“Ta nguyện ý, Du Du. Chỉ cần nàng chịu nhìn ta một cái, điều gì ta cũng bằng lòng.”

 

Ta và hắn cùng ngồi dưới tàng cây một lát.

 

Hắn nghịch vành tai ta, cười khẽ:

 

“Đêm nay… ta có thể đến tìm nàng chăng?”

 

“Gần đây sư tỷ ngủ cùng ta, không tiện lắm.”

 

Ta tựa vào gốc cây, giọng nhàn nhạt.

 

“Ba ngày nữa ta phải lên Hoa Sơn xem Hoa Sơn luận kiếm, gặp mấy vị kiếm khách lừng danh thiên hạ. Đợi ta về, sẽ mang chút quà cho ngươi. Ngươi muốn gì?”

 

Yến Vân Sinh đáp:

 

“Chưa nghĩ ra. Đợi ngày nàng đi, ta sẽ nói.”

 

Kết quả là — đêm đó sư tỷ lại không trở về!

 

Ta thấy nàng để lại thư, nói Thẩm Vô Dạng gây chuyện bên ngoài, nàng phải đi giúp một tay.

 

Yến Vân Sinh bưng thức ăn đến tìm ta:

 

“Nhân lúc nàng ấy chưa quay về, ta mang theo rượu thanh mai nàng thích, cùng ăn khuya một bữa có được chăng?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-loc-minh/phien-ngoai-cua-yen-van-sinh-4-cuoc-song-sau-nay-cua-van-sinh-va-du-du.html.]

Ta nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:

 

“Không phải ngươi cố ý đẩy sư tỷ đi đấy chứ?”

 

Yến Vân Sinh vẻ mặt kinh ngạc:

 

“Nàng ấy đi đâu rồi?”

 

Chuyện riêng của sư tỷ, ta cũng không tiện nói nhiều.

 

Chúng ta ngồi dưới cửa sổ uống rượu.

 

Uống một hồi, đầu óc ta bắt đầu choáng váng.

 

Yến Vân Sinh bước lại đỡ lấy ta:

 

“Du Du, nàng say rồi, để ta đưa nàng về nghỉ.”

 

Hôm nay hắn không mặc bộ áo vải thô xanh thường ngày, mà thay một chiếc áo trắng ngà, nhìn phong nhã tiêu sái vô cùng.

 

Lúc hắn dìu ta trở về, vô ý vấp một bước, cả người hắn đè lên ta.

 

Dải buộc tóc rơi xuống, vắt ngang mặt ta, ta túm lấy kéo kéo, lầm bầm:

 

“Đúng là vụng về, thế mà cũng té được.”

 

Sau đó…

 

Ta mơ mơ màng màng mà hôn hắn.

 

Tỉnh lại, mặt trời đã lên tới ngọn tre.

 

“Sư muội đâu rồi! Sắp khởi hành đi Hoa Sơn rồi, nàng còn chưa thu dọn xong à?”

 

“Để ta đi xem.”

 

Lúc này nghe thấy tiếng mẫu thân gọi ta.

 

Ngay sau đó, là tiếng giận dữ bùng lên:

 

“Lâm Du Du! Con đúng là làm loạn cả trời đất rồi!”

 

Bà túm lấy ta từ trên giường kéo dậy, một tay nhéo tai ta, thấp giọng rít:

 

“Bảo con sống hết mình, chứ đâu có bảo con khi dễ người ta đến mức này!”

 

Ta quay đầu nhìn — Yến Vân Sinh ngồi trên ghế, vẫn mặc y phục chỉnh tề, đang xắn tay áo bôi thuốc lên vết thương.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trên tay hắn đầy những dấu hằn tím bầm, vết dây buộc để lại.

 

Ta — mỗi khi có tật giật mình, liền hay cầm gì đó mân mê trong tay…

 

“Yến…”

 

“Mang theo hắn cùng đi!” Mẫu thân nghiến răng.

 

“Con đã giày vò người ta đến mức ấy, sao có thể để hắn ở lại đây làm tạp dịch nữa!”

 

Yến Vân Sinh nhẹ giọng:

 

“Là ta sai, không kịp rời đi, bị bá mẫu bắt gặp, là lỗi của ta.”

 

 

Thôi thì, đều là số ta khổ vậy.

 

Từ nay về sau tuyệt đối không được tham rượu nữa.

 

Ai mà ngờ được — ta say rượu xong lại hóa thành… thú dữ.

 

Ta nhìn dáng vẻ cụp mắt im lặng của Yến Vân Sinh, trong lòng càng thêm áy náy.

 

“Yến Vân Sinh, ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. Giờ cả Dược Vương Cốc đều biết ngươi là người của ta rồi. Mai này bôn ba giang hồ, ta sẽ bảo hộ ngươi, không để ai khi dễ ngươi.”

 

Yến Vân Sinh rốt cuộc cũng bật cười, dịu dàng đáp:

 

“Du Du, ta tin nàng.”

 

Hết.

 

Loading...