LÂM LỘC MINH - Phiên ngoại của Yến Vân Sinh (3) + Cuộc sống sau này của Vân Sinh và Du Du

Cập nhật lúc: 2025-04-21 06:35:28
Lượt xem: 328

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thì ra, Lâm Lộc Minh không phải vì dung mạo ta bị tàn phá mà né tránh ràng buộc với ta.

 

Tâm ta đang căng cứng như dây đàn, cuối cùng cũng âm thầm buông lỏng.

 

Đêm ấy, nàng nằm trên giường rất nhanh đã thiếp đi.

 

Còn ta, nằm dưới đất trên tấm chiếu mỏng, nhìn vết thương trên tay nàng, trằn trọc mãi không thể yên giấc.

 

Từ ngày mai trở đi, không thể để nàng tiếp tục ra ngoài làm thuê nữa.

 

Ta phải nghĩ cách kiếm chút bạc.

 

Trời đã trở lạnh, cần mua một chiếc chăn dày.

 

Nàng thích ăn thịt, phải làm thêm vài món thịt hầm.

 

Nếu có thể mua cho nàng hai bộ y phục mới, chắc nàng sẽ rất vui.

 

Nhưng thôi, y phục dễ đoán quá — mời nàng một bữa rượu có lẽ hợp hơn.

 

Ta ngước nhìn bàn tay buông thõng xuống mép giường của nàng, đầu óc rối như tơ vò.

 

Cả đêm ta bị cuốn vào những giấc mộng hỗn độn.

 

Ta mơ thấy mình và nàng bái đường thành thân, lòng ngập tràn bình yên.

 

Nàng tốt bụng đến ngốc nghếch, mà ta — một kẻ như ta — vừa vặn xứng đôi.

 

Lại mơ thấy thân phận ta bại lộ, rơi vào núi thây biển máu.

 

Lâm Lộc Minh cầm đao xông đến, giữa trời đao lửa kiếm, kéo ta ra khỏi biển lửa.

 

Tỉnh mộng, trời đã sáng.

 

Trên giường không còn người.

 

Ta nghĩ, hẳn là hôm nay nàng dậy sớm, ra ngoài luyện đao rồi.

 

Tính nàng hơi lười biếng, nhưng việc luyện đao chưa bao giờ chểnh mảng.

 

Ta đi nhóm bếp đun nước, chuẩn bị cho nàng rửa mặt, lại nấu bánh trứng và cháo.

 

Cơm nước xong, vẫn chưa thấy bóng nàng, ta bèn dọn dẹp lại căn nhà đơn sơ.

 

Chuẩn bị gom y phục nàng thay ra đem giặt, mở tủ — trống rỗng.

 

Đồ đạc của Lâm Lộc Minh, toàn bộ đã không còn.

 

Trên giường, chỉ còn một mảnh giấy.

 

Chữ viết cứng cáp mà tùy ý, chỉ có mấy hàng:

 

[Ngươi đã bình phục, ta cũng nên cáo biệt. Huynh đài, giang hồ rộng lớn, xin hãy tự lo lấy mình.]

 

Ta đọc đi đọc lại mấy lần, rồi khẽ cười lạnh một tiếng.

 

Miệng thì nói để ta báo đáp, mà khi đi, ngay cả một địa chỉ cũng chẳng để lại.

 

Ngay cả tên họ, nàng cũng chưa từng nhắc tới.

 

Dĩ nhiên — nàng cũng chưa từng hỏi tên ta là gì.

 

Đối với nàng, ta bất quá chỉ là một kẻ qua đường nhỏ nhoi trong hành trình bôn tẩu giang hồ của nàng — Lâm Lộc Minh.

 

 

Tin Hoàng đế đột ngột băng hà truyền đến Dược Vương Cốc, đã là chuyện của một tháng sau.

 

Giang hồ đồn đãi râm ran — nói đêm thành thân của Thế tử Yến vương, phản tặc nhân đêm tối tấn công hoàng cung.

 

Thế tử cùng phế Thái tử bị giam nơi lãnh cung, về sau đồng tâm hiệp lực, khởi nghĩa cần vương, cứu giá giữa lúc nguy nan.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-loc-minh/phien-ngoai-cua-yen-van-sinh-3-cuoc-song-sau-nay-cua-van-sinh-va-du-du.html.]

Chỉ tiếc, thiên tử vướng hàn tiễn chí mạng, cuối cùng vẫn không qua khỏi một kiếp.

 

Còn Yến Thế tử thì sao? Đêm đó bệnh cũ tái phát, thổ huyết mà chết, nghe nói c.h.ế.t trong tĩnh lặng chẳng ai hay.

 

Ta mở cửa sổ, liền trông thấy kẻ được đồn rằng “thổ huyết mà chết” kia —

 

Đang ngồi dưới tán hải đường, yên lặng chép phương thuốc.

 

Nét chữ hắn đẹp, Dược Vương tiền bối rất thích.

 

Hôm đó ta bị Yến Vân Sinh đánh ngất, tỉnh lại đã ở trong Dược Vương Cốc.

 

Sư tỷ ta cũng ở đây.

 

Nét mặt nàng đầy rối rắm:

 

“Yến Thế tử… lại chính là ca ca ta.”

 

Sư tỷ kể cho ta nghe câu chuyện hoán mệnh giữa hai huynh muội họ.

 

Ca ca nàng không muốn nàng sa vào tranh đấu quyền mưu, nên đã điểm huyệt đưa nàng trở lại Dược Vương Cốc.

 

Sư tỷ buồn bã nói:

 

“Ta từng nghĩ mình là nữ chính trong thoại bản, mang mối huyết thù thâm sâu, sẽ khơi dậy phong ba m.á.u lửa. Nào ngờ… phụ thân ta thật sự là phản tặc. Chẳng có ai oan khuất, chẳng có gì đáng thương.”

 

Ta tò mò hỏi:

 

“Vậy vì sao khi ta còn ở kinh thành, tỷ luôn phản đối ta và ca ca tỷ thành đôi?”

 

Sư tỷ hừ một tiếng, dứt khoát lườm ta:

 

“Ca ta hả? Chính là hạng người ngoài trắng trong đen, cười cười mà lòng dạ khó lường.”

 

“Ngoài mặt thì ôn nhu quân tử, trong xương tuỷ lại âm trầm cố chấp!”

 

“Ai bị huynh ấy nhìn trúng, tuyệt đối không có kết cục tốt!”

 

“Tỷ đây là lo cho muội – tiểu bạch hoa mềm mại – bị rơi vào tay ác ma, không thể thoát thân!”

 

Nói tới đây, sư tỷ bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể chuyện cũ của Yến Vân Sinh khi ở Thanh Châu.

 

Thời ấy, danh hiệu quân tử như ngọc của hắn đã vang danh thiên hạ.

 

Có một tiểu thư quyền quý si mê hắn, bày mưu tính kế đủ đường: giả ngất, ngã xuống nước…

 

Hắn đối đãi ôn hòa, khiến thiên hạ ca tụng hắn hiền lành độ lượng.

 

Cho đến một lần, trong yến tiệc ngắm hoa, Yến Vân Sinh bị người chuốc thuốc, ngã vật trên giường.

 

Mà tiểu thư nọ, lại chính là người ra tay cởi áo hắn.

 

Sự việc bị người bắt gặp, có người kịp thời cứu hắn.

 

Quý nữ kia thân bại danh liệt, bị gả đi nơi xa.

 

Sư tỷ hừ lạnh ba tiếng:

 

“Ca ta sớm đã biết trong rượu có dược, huynh ấy cố ý uống.”

 

Nàng nghiến răng:

 

“Muội khi xưa ở kinh thành vì muốn nắm thóp hắn, rình mò suốt cả tháng. Nghĩ lại mà xem — hắn sớm biết từ lâu!

 

“Ca ca ta mang trên người loại cổ trùng gọi là thế thân cổ, còn muội lại có trong mình loài cổ mạnh nhất – vạn cổ chi vương. Hai loại cổ này vốn có liên hệ đặc biệt, chỉ cần đến gần nhau, hắn tất sẽ cảm ứng được sự hiện diện của muội.”

 

Ta chống cằm, ngó xuống người dưới gốc hải đường đang nghiêm túc viết chữ kia.

 

Người ấy, sau khi giả chết, đã tự mình đến cốc tìm ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Dược Vương an bài cho hắn một chức tạp dịch.

 

Ngày ngày hắn mặc áo vải thô màu xanh, giặt giũ, nấu cơm, chép phương dược — chưa từng có một câu oán thán.

Loading...