LÂM LỘC MINH - Chương 8 + Phiên ngoại của Yến Vân Sinh (1)

Cập nhật lúc: 2025-04-21 06:34:48
Lượt xem: 452

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta thầm nghĩ:

 

— Có lẽ đây mới là con người thật của Yến Vân Sinh.

 

Người trong kinh thành ai nấy đều ca tụng hắn.

 

Thế nhưng, hắn lại hoàn hảo đến mức khiến người ta nghi hoặc.

 

Thế gian làm gì có ai vẹn toàn không tỳ vết?

 

Nếu có… ắt là đang che giấu điều gì đó.

 

Mà Yến Vân Sinh — hắn che giấu đến mười mấy năm, quả là đáng sợ.

 

Hắn đột ngột siết chặt lấy ta, giọng thì thầm:

 

“Du Du… nàng đã phát hiện chuyện ‘Thế thân cổ’ trong tàng thư các, chẳng lẽ không muốn biết, ta thực ra là ai ư?”

 

Trước khi ta ngất đi, chỉ nghe hắn khẽ nói một câu cuối cùng:

 

“Du Du, ta tên là Thẩm Vân Triệt, lần này… rốt cuộc cũng có thể nói với nàng rồi.”

 

Ngoại truyện Yến Vân Sinh:

 

Mười năm trước, ta là Thế tử Túc Vương – Thẩm Vân Triệt.

 

Túc Vương phủ, tựa như một cỗ lao ngục khổng lồ, giam cầm tất cả kẻ bên trong.

 

Mẫu thân ta căm ghét ta, bởi vì bà hận phụ vương ta.

 

Khi tâm trí bà rối loạn, bà nhốt ta vào địa lao tối tăm không thấy ánh mặt trời, bắt ta ăn uống như súc sinh.

 

Mà khi tỉnh táo trở lại, bà ôm lấy ta mà khóc, miệng không ngừng lặp lại:

 

“Xin lỗi… Triệt nhi, là mẫu thân không phải…mẫu thân không nên đối xử với con như vậy…”

 

Ngày qua ngày, bà lấy cách đó để hành hạ ta, như thể làm vậy sẽ khiến bà dễ chịu hơn đôi phần.

 

Nhưng ta không hiểu:

 

Nếu đã hận phụ vương, đã căm ghét vương phủ này, vì sao bà không rời đi?

 

Mẫu thân đáp:

 

“Ta không thể đi được!”

 

“Phụ vương con là một con ác quỷ, nếu ta rời khỏi đây, ông ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t người ta yêu.”

 

“Hơn nữa, ta chỉ là nữ tử yếu đuối, ra khỏi vương phủ, thì còn biết đi đâu?”

 

Buồn cười vô cùng.

 

Người bà gọi là “tình lang” kia, lại sống yên ổn hưởng vinh hoa phú quý nhờ chính số bạc phụ vương ta ban cho.

 

Còn bà, miệng nói không thể rời đi, kỳ thực là đã quá quen với vinh hoa nơi vương phủ, quá sợ hãi cái thế giới bên ngoài kia.

 

Thẩm Vân Triệt — chỉ cái tên ấy thôi cũng khiến ta buồn nôn.

 

Những kẻ dơ bẩn trong cõi trần tục đó hy vọng ta, một Thế tử của Túc Vương phủ, sẽ giống như mây trắng nước trong, sạch sẽ, tao nhã.

 

Sau đó, mẫu thân ta cùng “tình lang” tư thông, sinh hạ một muội muội.

 

Bà quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin ta giữ kín bí mật này.

 

Còn kẻ “tình lang” kia thì vừa khóc vừa lạy, miệng lắp bắp:

 

“Thế tử điện hạ! Xin ngài tha mạng! Là Vương phi quyến rũ ta trước!”

 

Khi đó, mẫu thân ta đã không còn chút thần sắc, khuôn mặt xám như tro tàn.

 

Bà để lại đứa bé còn bọc trong tã lót, rồi thắt cổ tự vẫn.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Còn kẻ nam nhân kia…

 

Ta phế hết tay chân hắn, rồi ném vào kỹ quán rẻ mạt nhất ở Nam thành — nơi chuyên tiếp khách hèn hạ.

 

Có lần, ta trông thấy hắn lê lết đi ngang, ta ném cho hắn một đồng bạc.

 

Xung quanh lập tức vang lên tiếng tán tụng:

 

“Thế tử điện hạ quả thật lòng dạ từ bi, lại còn thương hại kẻ ăn mày bẩn thỉu kia!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-loc-minh/chuong-8-phien-ngoai-cua-yen-van-sinh-1.html.]

Hắn nhìn ta, ánh mắt trào dâng căm hận, nhào tới muốn đánh ta.

 

Ta ra lệnh đuổi hắn đi, cười nhã nhặn:

 

“Đừng làm hắn bị thương, hắn chỉ nhất thời xúc động thôi.”

 

Ta thấy đám người xung quanh tức giận nhìn hắn, liên tục nhặt đá ném tới.

 

“Ngươi dám động thủ với Thế tử điện hạ nhân hậu?”

 

“Đúng thế! Điện hạ tha cho ngươi, bọn ta thì không!”

 

Ta ngồi trên lầu hai, cúi đầu nhìn xuống đám đông phẫn nộ cuồng loạn — thật vô vị.

 

May thay, những ngày nhàm chán ấy cuối cùng cũng đến hồi kết.

 

Phụ vương ta — kẻ ngu xuẩn ấy — sau khi mẫu thân ta tự vẫn, càng thêm điên loạn.

 

Ông ta cấu kết với Tam hoàng tử mưu nghịch, muốn tạo phản.

 

Ta đứng nhìn ông ta đưa vương phủ đến chỗ diệt vong.

 

Muội muội ta ngược lại lại may mắn, được sư phụ cứu đi, thoát khỏi đại họa.

 

Đến phút cuối, phụ vương cũng tỏ ra hối hận, cho người hộ tống ta rời khỏi kinh thành, chạy về Tây Bắc.

 

Trên đường, thị vệ phản bội, ta bị đẩy xuống vực sâu.

 

Hoa độc cắt rách mặt ta.

 

Cứ nghĩ mình sẽ c.h.ế.t nơi đó, ai ngờ lại gặp một kẻ đang hái thuốc dưới đáy vực.

 

Hắn là Yến Vân Sinh, Thế tử của Yến Vương phủ.

 

“Ta cứu ngươi một mạng, ngươi thay ta sống tiếp, có được không?” — hắn hỏi.

 

Ta không buồn đáp lại.

 

Ta còn cầu chết, sao phải sống thay người khác?

 

Hắn tự chủ, ép ta uống “Thế thân cổ”.

 

Hắn nói:

 

“Thẩm Vân Triệt, ta đã ban cho ngươi một sinh mệnh. Giúp ta làm một chuyện. Kinh thành mây mù cuồn cuộn, tranh đấu hiểm ác — rất hợp với loại dã thú như ngươi.”

 

“Ta biết ngươi sẽ không khiến ta thất vọng.”

 

Xem ra hắn hiểu rõ ta hơn những gì ta tưởng.

 

Hôm nay gặp nhau nơi đáy vực, e rằng chẳng phải chuyện tình cờ.

 

Hắn muốn ta g.i.ế.c Hoàng đế, thay hắn báo thù cho mẫu thân.

 

Thì ra, cái c.h.ế.t của Yến vương phi vốn ẩn chứa huyết lệ thâm sâu.

 

Năm xưa, vương phi tiến cung dự yến, bị Hoàng đế nổi tà tâm, cưỡng ép làm nhục.

 

Bà thẹn quá hóa giận, trong lúc chạy trốn thì ngã xuống hồ mà mất mạng.

 

Yến Vương lại nhu nhược, không dám truy cứu, chỉ viện cớ tu đạo lánh đời, tránh xa kinh thành.

 

Còn Yến Vân Sinh, từ nhỏ thể nhược mệnh đoản, biết rằng bản thân khó sống lâu, nên đem kỳ vọng phục thù ký thác nơi ta.

 

Hắn ép ta uống thế thân cổ, còn chưa kịp sắp xếp đường lui cho ta, đã một bước vĩnh biệt trần thế.

 

Ta mang khuôn mặt nát bấy, nằm nơi đáy vực hoang vu, chịu đựng độc cổ phản phệ.

 

Cái đau đã đến tột cùng, dần dần biến thành tê dại.

 

Mỗi ngày tỉnh lại, nếu còn chút khí lực, ta lại bò đi một đoạn.

 

Nếu không còn, chỉ có thể nằm thoi thóp một chỗ.

 

Ngũ giác của ta từng chút từng chút biến mất.

 

Dù là quả dại chua gắt cỡ nào, ta cũng chẳng cảm được vị gì.

 

Dù là nước suối ngọt lành cỡ nào, cũng như nhai sỏi đá.

 

Ngay cả sắc màu nơi ánh mắt, cũng từ từ tiêu tán, thế gian chỉ còn lại đen trắng mờ nhạt.

 

Mãi đến một ngày — Lâm Lộc Minh xuất hiện.

Loading...