LÂM LỘC MINH - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-04-21 06:32:40
Lượt xem: 312

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn thấy nét bực bội thoáng hiện trên mặt ta, giọng nói khựng lại đôi chút.

 

Rồi thấp giọng, mang theo vài phần ủy khuất:

 

“Du Du, ta đã là người của nàng, cả đời này tuyệt không cưới ai khác.”

 

“Hôn ước giữa chúng ta vốn đã được Hoàng thượng ban chỉ, chi bằng cứ theo kế hoạch cử hành hôn lễ.”

 

“Tới ngày thành thân, nàng không cần xuất hiện, chỉ cần viện cớ bệnh rời đi là được. Trời cao biển rộng, nàng muốn đi đâu, ta cũng không ngăn cản.”

 

Ta không nói gì, coi như ngầm chấp thuận.

 

Hôn sự giữa ta và Yến Vân Sinh là thánh chỉ ban hôn, không có chiếu thư từ Hoàng thượng, tuyệt không thể hủy.

 

Năm đó, khi hắn bệnh nặng gần đất xa trời, Khâm Thiên Giám tính được rằng có một nữ tử phúc khí sâu dày có thể vì hắn mà xua đi tai họa.

 

Người ấy – chính là ta.

 

Từ khi ta đính hôn với hắn, thân thể hắn thực sự tốt lên từng ngày.

 

Giờ đây lại được Hoàng thượng trọng dụng, việc từ hôn lại càng bất khả thi.

 

“Vậy thì cứ làm theo lời ngươi.”

 

Ta giật mình tỉnh ngộ, bất giác hỏi:

 

“Làm sao ngươi biết nhũ danh của ta?”

 

Nhũ danh “Du Du” này, ngoại trừ mẫu thân và sư tỷ, chưa từng có ai biết đến.

 

Sắc mặt Yến Vân Sinh thoáng cứng lại, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt đáp:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Là đêm qua nàng nói với ta.”

 

Chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi ta ở lại Yến vương phủ.

 

Chỉ còn ba ngày nữa, hôn lễ giữa ta và Yến Vân Sinh sẽ cử hành.

 

Những ngày qua, Yến Vân Sinh luôn kè kè bên ta, không rời nửa bước.

 

Hôm nay hắn bị Hoàng thượng triệu nhập cung, ta mới có thời gian lẻn vào tàng thư các tra xét một phen.

 

Ta ngồi nơi góc khuất của tàng thư các, tay lật xem quyển 《Miêu Cương cổ trùng kiến văn lục》.

 

Trang thứ ba trong sách ghi lại rõ ràng một loại cổ trùng gọi là “Thế thân cổ”.

 

Loại cổ này gồm hai trùng, một mẹ một con.

 

Kẻ sử dụng cổ trùng này có thể dùng dung mạo người khác thay thế cho mình.

 

Cái giá phải trả, chính là phải chịu đựng hai mươi ngày thống khổ tận cùng nơi nhân thế.

 

Nếu không thể vượt qua, cổ trùng sẽ phản phệ mà chết.

 

Người trúng cổ sẽ dần mất đi khứu giác, vị giác, cảm giác đau đớn.

 

Đến cuối cùng, sắc màu trong mắt cũng biến mất, thiên hạ chỉ còn màu đen và trắng.

 

Ta chợt nhớ đến vết hoa lam nhạt ở n.g.ự.c Yến Vân Sinh.

 

Chính là dấu vết do “Thế thân cổ” để lại.

 

Vậy nên…

 

Yến Vân Sinh căn bản không phải là Thế tử Yến vương phủ.

 

Hắn rốt cuộc là ai?

 

Năm xưa Hoàng thượng ban hôn cho ta và Yến Thế tử, mẫu thân đành dẫn ta hồi kinh tiếp chỉ.

 

Ta từng diện kiến Yến Vân Sinh một lần tại vương phủ.

 

Khi đó hắn bệnh tình nghiêm trọng, nhưng vẫn cố gắng chỉnh tề y phục, cùng ta dùng bữa.

 

Trên bàn toàn là những món ta thích.

 

Lần đầu gặp hắn, thân thể hắn còn gầy yếu hơn bây giờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-loc-minh/chuong-6.html.]

Sắc mặt cực kỳ tái nhợt, chỉ có ánh mắt là sáng rõ như sao.

 

Trong bữa ăn, hắn chẳng động đũa, chỉ lặng lẽ nhìn ta ăn.

 

Ta bị ánh mắt hắn nhìn đến không yên, liền gắp một đũa thức ăn cho hắn.

 

Yến Vân Sinh khi ấy mới nở nụ cười dịu dàng, không còn quá m.ô.n.g lung.

 

Hắn ăn đũa rau ta gắp.

 

Ngày ta lĩnh chỉ rời kinh, hắn ra tiễn.

 

“Tam tiểu thư, tạm biệt.”

 

Hôm đó, ta cưỡi ngựa đi rất xa.

 

Ngoảnh đầu lại, chỉ thấy hắn đứng dưới ánh chiều ráng đỏ, ánh sáng vàng vọt bao phủ lấy thân ảnh hắn.

 

Hắn cứ thế đứng nhìn theo ta rời đi, chẳng động đậy.

 

Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng bước chân.

 

Ta lập tức đặt lại quyển sách cũ vào chỗ cũ, tiện tay rút bừa một quyển khác để che giấu.

 

Yến Vân Sinh bước vào, cúi đầu hôn lên môi ta.

 

“Nghe nói nàng chưa dùng bữa trưa, sao vậy? Thức ăn trong phủ không hợp khẩu vị ư?”

 

Hắn lầm rầm nói, rồi cúi đầu cắn khẽ vành tai ta.

 

Từ sau khi ta và hắn thân mật, hắn như thể bị trúng tà, ngày ngày kè kè bên cạnh.

 

Mỗi khi chỉ có hai người, hắn liền muốn ôm, muốn hôn ta.

 

Ta bực bội đẩy hắn ra, cụp mắt nói:

 

“Chỉ là xem sách quá nhập tâm, quên mất thời gian.”

 

Yến Vân Sinh dường như khựng lại chốc lát, rồi dịu giọng dỗ dành:

 

“Ta đã căn dặn nhà bếp nấu lại rồi, hôm nay không bận việc gì. Dùng bữa xong, ta cùng nàng xem sách, được chứ?”

 

“Ta định ra ngoài ăn, cũng không cần ngươi đi cùng.”

 

Ta đẩy hắn ra, quay người bước đi, bực bội nói:

 

“Yến Vân Sinh, ta muốn ra ngoài ở mấy ngày. Với lại, nếu công vụ bận rộn, ngươi không cần mỗi ngày đều về dùng cơm với ta.”

 

Ta thấy hắn đuổi theo, không muốn cùng hắn dây dưa, bèn dứt khoát nhảy thẳng từ tầng ba xuống.

 

Yến Vân Sinh đứng trên lầu, bỗng gọi lớn:

 

“Du Du!”

 

Ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vẻ mặt hắn đầy hốt hoảng.

 

Hắn bỗng lao về phía trước, thế mà… từ tầng ba ngã xuống!

 

Bên tai ta vang lên tiếng hô thất thanh của đám thị vệ, tim ta như thắt lại.

 

May mà phản ứng ta đủ nhanh, lập tức tung người, đỡ lấy hắn giữa không trung.

 

Ta tức giận quát lớn:

 

“Yến Vân Sinh! Ngươi điên rồi sao?! Ta biết khinh công, còn ngươi thì biết gì? Từ tầng ba nhảy xuống là sẽ c.h.ế.t đấy!”

 

Ta phát hiện, hắn xưa nay luôn chẳng biết quý trọng thân thể mình.

 

Đêm lạnh giá lại mặc y phục mỏng, ra thuỷ đình đánh cờ.

 

Ăn cơm thì chẳng động đũa, nửa đêm còn vùi đầu vào công vụ.

 

Lần trước truy xét dư nghiệt, suýt chút nữa bị đ.â.m chết.

 

Giờ thì chỉ vì vài lời cãi vã… liền nhảy lầu?

 

Yến Vân Sinh ho khẽ mấy tiếng, giọng yếu ớt:

 

“Du Du, oan cho ta rồi.”

Loading...