LÂM LỘC MINH - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-21 06:31:55
Lượt xem: 314

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phải thừa nhận rằng, giữa ta và Thẩm Vô Dạng quả thực từng có một đoạn tình cảm huyên náo vang dội.

 

Thuở ấy, để theo đuổi hắn, ta sáng sớm tặng hoa, trưa tặng hoa, tối lại tiếp tục tặng hoa.

 

Hắn chạy, ta đuổi.

 

Một đoạn chuyện cũ như thế, từng được giang hồ truyền tụng là mối tình si hữu tình nhất thiên hạ.

 

Chỉ trong ba tháng si mê quấn quýt, hắn rốt cuộc cũng xuôi lòng.

 

Khi ấy, Thẩm Vô Dạng nói:

 

“Lâm nữ hiệp, cho dù ta chịu l.à.m t.ì.n.h nhân của cô, thì tiền khám bệnh… vẫn phải thanh toán như thường.”

 

Nghe xong, ta lập tức rút lại đóa hoa hái vội nơi ven đường từ tay hắn.

 

Cứng rắn nói:

 

“Ta bỗng thấy bản thân cũng chẳng thích ngươi đến thế nữa. Cáo từ!”

 

Sau này, để từ chối sự truy đuổi của vô số nữ hiệp khác, hắn lấy ta làm tấm chắn, truyền rằng hắn đã cùng ta định tình.

 

Hắn nói: chỉ cần ta giữ kín miệng, hắn nguyện ý vì ta chẩn bệnh miễn phí ba lần.

 

Ta liền thuận theo, từ đó về sau, ai hỏi đến, ta đều đáp: Thẩm Vô Dạng là người của ta.

 

Giờ hắn đã bị Yến Vân Sinh bắt gặp, ta dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, diễn tròn vở kịch.

 

Ta nắm lấy tay Thẩm Vô Dạng, nghiêm nghị nói với Yến Vân Sinh:

 

“Điện hạ đã bắt gặp Thẩm lang, hẳn cũng rõ mối tình vang dội giữa ta và chàng ấy.”

 

“Điện hạ, tấm chân tình ta dành cho Thẩm lang, nhật nguyệt chứng giám, ta—”

 

Chưa kịp dứt lời, ta đã thấy Thẩm Vô Dạng run như cầy sấy!

 

Hắn cố sức tránh khỏi ta, tựa như một chú cừu non sắp bị hổ vồ.

 

Ta siết chặt tay, ghé tai thì thầm:

 

“Ngươi làm gì vậy! Đừng phá vai diễn của ta!”

 

Rắc một tiếng.

 

Chén sứ trắng trong tay Yến Vân Sinh vỡ vụn dưới đất, mảnh vỡ cắt vào tay hắn.

 

Máu chảy từng giọt, nhưng gương mặt hắn vẫn nở nụ cười nhã nhặn, như thể chẳng hề cảm thấy đau đớn.

 

Ta lặng người nhìn hắn, thoáng ngây ra.

 

Thẩm Vô Dạng nhân lúc ta thất thần, đột ngột đẩy ta ra, nhảy xuống hồ chạy trốn!

 

Trước khi lao xuống, hắn hét lớn:

 

“Lâm nữ hiệp! Ta đã nói rõ với Thế tử từ lâu, ta với cô… không hề có quan hệ gì hết!”

 

Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn khổ sở bơi đi…

 

Yến Vân Sinh nhẹ giọng nói:

 

“Tam tiểu thư thà bịa chuyện cũng muốn cùng ta từ hôn.”

 

“Nếu đã vậy, Yến mỗ thành toàn cho nàng.”

 

Hắn mỉm cười, nhưng giọng nói lại mang theo sự lạnh giá mơ hồ:

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Yến mỗ mồ côi mẫu thân từ nhỏ, phụ vương lại mải mê tu đạo, chẳng đoái hoài gì đến ta. Cả đời này, e rằng ta vốn định sẵn cô đơn lạnh lẽo, số mệnh thê lương.”

 

Nghe thế, lòng ta bỗng nghẹn lại, xốn xang vô cùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-loc-minh/chuong-4.html.]

Ta từng nghe rằng Yến Vân Sinh từ nhỏ thể nhược nhiều bệnh, không có mẫu thân che chở, phụ vương lại sợ bị hoàng đế nghi kỵ nên thường du phương lánh mặt triều chính.

 

Tuy là Thế tử cao quý, hắn lại chịu đủ chèn ép, bị hoàng tử trong cung ức hiếp.

 

Mãi đến khi trưởng thành, được Hoàng thượng dần để mắt, hắn mới có chút thế lực trong tay.

 

Không đợi ta mở miệng, Yến Vân Sinh lại nói tiếp:

 

“Tam tiểu thư yên tâm, chuyện nàng hủy hoại thanh danh ta, Yến mỗ tuyệt đối giữ kín. Tiếng xấu vì bị từ hôn, ta cũng một mình gánh lấy.”

 

“Dù sao kinh thành ai ai cũng biết, ta là kẻ sát mẫu, bị phụ thân ruồng bỏ, một kẻ bạc mệnh đầy bệnh tật. Thêm một tiếng xấu nữa, cũng chẳng khác gì thêm mắm vào nồi canh đã mặn.”

 

Nói rồi, hắn xoay người rời đi.

 

Máu vẫn không ngừng nhỏ xuống từ bàn tay, áo trắng tung bay trong gió, dáng vẻ cô độc đến đáng thương.

 

Trong lòng ta rối loạn, bỗng chốc không nỡ.

 

Ta vươn tay giữ lấy cánh tay hắn:

 

“Điện hạ… hay là hãy băng bó vết thương trước đã.”

 

Thân thể hắn khẽ lay động, kế đó… ngã thẳng vào lòng ta.

 

Sắc mặt Yến Vân Sinh tái nhợt, nằm bất động trên giường, tựa như chỉ một khắc nữa thôi là sẽ ngừng thở.

 

Ta ngồi bên giường hắn, trong lòng trăm mối ngổn ngang, nhớ lại lời thị vệ vừa mới nói.

 

Đôi mắt thị vệ đỏ hoe, nghẹn ngào kể:

 

“Trước đây không lâu, Hoàng thượng vì phẫn nộ chuyện kho hồ sơ Hình bộ bị thiêu, đã nổi giận đùng đùng, muốn giáng tội cho phụ thân cô nương.”

 

“Điện hạ sợ phụ thân cô nương bị liên luỵ, liền một mình gánh lấy mọi tội danh.”

 

“Ngài bị phạt quỳ suốt ba canh giờ, không uống một ngụm nước.”

 

“Về phủ thì cảm lạnh, phát sốt liên miên, đến nay vẫn chưa lui.”

 

“Sau khi cô nương đề nghị hủy hôn, điện hạ liền trằn trọc suốt mấy đêm không thể yên giấc.”

 

“Ngài còn đặc biệt sai người mời Thẩm thần y tới, nói rằng… nếu Thẩm thần y quả thực là người quân tử, ngài sẽ thành toàn cho cô nương, để cô nương tự do rời đi.”

 

Yến Vân Sinh tựa hồ đang mộng mị, đôi mày nhíu chặt đầy bất an, miệng thì thào gọi:

 

“Xin nàng… đừng đi…”

 

Ta vội nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng dỗ dành:

 

“Yến Vân Sinh, ta ở đây.”

 

Hắn dường như yên ổn lại, xoay người, đem mặt vùi vào thắt lưng ta, siết chặt lấy thân thể ta trong lòng.

 

Khóe mắt hắn đỏ ửng, nước mắt trào ra, trông vô cùng đáng thương.

 

Ta không kìm lòng được, khẽ cúi đầu hôn lên gò má hắn.

 

Yến Vân Sinh quả thực là kẻ khiến người ta chẳng thể soi mói:

 

Mặt trắng như ngọc, lúc mỉm cười tựa gió xuân ấm áp, lúc không cười lại tựa tuyết phủ sương mai.

 

Mà dáng vẻ lúc bệnh thế này, lại càng khiến người ta đau lòng.

 

Nhưng… ta vẫn không thể gả cho hắn.

 

Ta – Lâm Lộc Minh – đời này kiếp này, quyết không làm chim trong lồng son.

 

Thị vệ bưng thuốc bước vào, bối rối nói:

 

“Phủ không có nữ quyến, chẳng hay có thể phiền tam tiểu thư đút thuốc cho điện hạ chăng?”

 

“Thuộc hạ tay chân vụng về, sợ làm ngài ấy bị thương.”

Loading...