Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 402

Cập nhật lúc: 2024-10-03 13:30:29
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Minh Viễn chuyện Bạch Tiêu đăng ký kết hôn thì kinh ngạc, và Tô Song Song ghế salon, Đông Phương Nhã và Bạch Tiêu diễn show ân ái thì cảm thấy buồn bực.

Hắn còn định mắt thấy thì tâm phiền, đầu Tần Mặc, nghĩ là Tần Mặc còn đang ôm Tô Song Song trêu chọc Bánh Bao, còn Tô Dục Tú cạnh Tần Mặc đang nghiêm túc manga, dáng vẻ gia đình hòa thuận suýt chút nữa chọc mù mắt kẻ độc như .

Lục Minh Viễn buồn bực dựa ghế sa lon, thật cũng còn trẻ nữa, chỉ là khuôn mặt của cứ như một đứa trẻ, cho nên khác cứ cảm giác còn trẻ con, mà chính cũng cảm giác điều đó.

Hôm nay thấy loại lăng nhăng như Bạch Tiêu cũng là hoa chủ, Lục Minh Viễn hiểu cô đơn.

“A Mặc, ngày mai Tô Tô hẹn xem phòng, đưa Bánh Bao và Màn Thầu nhà trẻ nhé.”

Tai Lục Minh Viễn thấy hai tiếng “Tô Tô” thì cảm thấy quen thuộc xa lạ, tròng mắt khẽ đảo ngẩng đầu Tô Song Song : “Nhị Manh Hoa, ngày mai Tần ca gặp đối tác quan trọng, em tự đưa bé nhà trẻ thôi.”

Tô Song Song Lục Minh Viễn thì ngẩng đầu sửng sốt , cô còn tưởng chứ, nghĩ thì nhịn trêu : “Sao còn ở đây ? Thích ăn thức ăn cho chó ?”

“Nhị Manh Hoa! Cô đừng học thói của Bạch Tiêu. Nhìn , giờ cô cũng xa như . Tần ca, bảo Nhị Manh Hoa cách Bạch Tiêu xa một chút.” Lục Minh Viễn vốn còn buồn bực trong lòng, Tô Song Song thì cả giống như kích thích, thể bình tĩnh .

“Được , Nhị Manh Hoa cũng sai, lẽ là một con ch.ó độc !” Bạch Tiêu xen một câu, còn tiếp tục hành hạ con ch.ó độc bằng cách hôn lên mặt Đông Phương Nhã cạnh.

Lục Minh Viễn tức đến mức đánh với Bạch Tiêu, nhưng nghĩ đến chuyện làm bây giờ, nên nhịn xuống.

“Ngày mai chuyện gì ! Vậy để tài xế đưa hai bé học , hiếm khi Tô Tô tìm em giúp đỡ, em thể giúp cô .” Tô Song Song Bạch Tiêu và Lục Minh đấu võ mồm, sang hỏi Tần Mặc.

Lục Minh Viễn cô hỏi thì lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, vội chạy tới nháy mắt với Tần Mặc qua với cô: “Nhị Manh Hoa, thể để tài xế đưa chứ, ngày mai cô đưa con học còn tới gặp Tô Mộ, khi cô đưa con tới trường thì tới đón cô , ?”

Tô Song Song cho đầu cũng loạn lên, nhà trẻ và căn hộ Tô Mộ chọn cách một giờ đường đấy. Đi tới lui, các cô còn chọn phòng nữa.

Tô Song Song nghi ngờ Lục Minh Viễn, cảm thấy đang che giấu việc gì đó, Lục Minh Viễn thì trong mắt cũng chột .

Hắn dựa ghế sô pha, còn đang nghĩ xem thế nào thì nghĩ là im lặng nãy giờ là Tần Mặc lên tiếng: “Cậu thích Tô Mộ, em đừng theo làm bóng đèn.”

“...” Miệng Tô Song Song bỗng chốc hóa thành hình chữ O, ngay cả hai đang em em là Bạch Tiêu và Đông Phương Nhã cũng kinh ngạc đầu .

Lục Minh Viễn bỗng cảm thấy lúng túng, vội lên, trừng mắt Tần Mặc đầu bước .

Tô Song Song bình tĩnh thì sang kéo : “Minh Viễn! Rốt cuộc ngày mai ?”

Lục Minh Viễn thì lập tức , nghĩ một lúc quyết tâm : “Đi chứ! Cô cứ đưa con nhà trẻ .”

“Được ! Tôi làm bóng đèn của Lục đại tổng tài , nhé, tiễn.” Tô Song Song hôn Bánh Bao, liếc như một tiểu hồ ly.

Tần Mặc thoáng qua Tô Song Song, nghĩ một lúc : “Mai Tô Mộ , vẻ Lục Minh Viễn thật lòng, mấy năm em ở đây, họ với mấy .”

Tô Song Song thì đặt Bánh Bao xuống, về phía Tần Mặc, cô vốn trêu chọc Lục Minh Viễn, để ngày mai một chuyến vô ích, nhưng thì cũng gật đầu, gì nữa.

Tô Mộ từng nghĩ lúc tới thể tình cờ gặp Lục Minh Viễn, cô thấy Lục Minh Viễn vui vẻ bước xuống xe thì theo bản năng lùi phía nhưng nghĩ kỹ thì cô còn là như đây, gì thẹn với lòng cả nên thẳng .

Lục Minh Viễn xuống xe, xung quanh một lúc, đến khi thấy Tô Mộ thì vẻ mặt dám tin, thử hỏi: “Tô Mộ?”

Tô Mộ gọi thì bình tĩnh đầu khẽ gật đầu, từng động tác đều mang theo dáng vẻ của phụ nữ thành công.

Lục Minh Viễn ngẩn , lấy tay xoa mắt , đến lúc xác định phụ nữ mặt thật sự là Tô Mộ thì lo sợ.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hai năm nay em đổi nhiều quá.” Lục Minh Viễn cô chăm chú, hôm nay Tô Mộ giày cao gót, vẻ còn cao hơn .

“Con thì luôn luôn đổi nhưng Lục tổng tới đây? Song Song ?” Thật trong lòng Tô Mộ cũng đoán chuyện gì đang xảy , chắc chắn cô nàng Tô Song Song đần độn làm bà mối cho cô với Lục Minh Viễn.

Thật trong lòng Tô Mộ cũng trách Tô Song Song, vì đây đúng là cô thích Lục Minh Viễn nhưng những chuyện xảy , cô còn sức mà yêu nữa.

“Nhà trẻ đột nhiên chuyện xảy , cô cùng cô, chắc cô quên gọi điện thoại báo cho cô. mà ai cùng mà chẳng giống , cô chọn phòng đúng , cùng cô.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-402.html.]

Lục Minh Viễn hoảng hốt một lúc thì lấy tinh thần, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy mất tự nhiên, tuy bây giờ Tô Mộ hơn đây, cũng trưởng thành và quyến rũ hơn nhiều nhưng vẫn cảm thấy đúng lắm.

“Tôi tiền gì, nơi sắp tới chắc chứa cao quý như Lục tổng.” Tuy Tô Mộ nhưng nụ quá hảo, hơn nữa mở miệng cảm giác thiết.

Trong trí nhớ của Lục Minh Viễn, ánh mắt Tô Mộ luôn si mê, bao giờ thái độ xa cách như , bỗng chốc khiến cảm giác xua đuổi.

“Em thể tới thể chứ, thôi. Chọn xong nhà mời em ăn.” Lục Minh Viễn làm tư thế mời.

Tô Mộ nhưng kiềm chế trái tim , cô do dự bước lên xe Lục Minh Viễn.

“Tới Thành Tây , tìm công việc ở đó, nên cũng một căn hộ ở gần đó.” Từ lúc lên xe Tô Mộ ngoài cửa sổ, dù chuyện cũng Lục Minh Viễn.

Lục Minh Viễn thấy thì hổ, gật đầu, bánh xe lăn một lúc thì rốt cuộc vẫn nhịn hỏi chuyện mà vẫn luôn khó hiểu: “Hai năm , em rời ?”

“Do công việc thôi, vốn .” Tô Mộ trả lời loa qua, cũng định thêm câu nào.

Lục Minh Viễn đột nhiên nên gì thì , hai im lặng cả con đường cho tới lúc tới Thành Tây, đến khi xuống xe thì Lục Minh Viễn thấy cảnh tượng tiểu khu cũ kỹ bừa bộn thì ngẩn .

Lục Minh Viễn sinh ngậm thìa vàng, Tần Mặc và Bạch Tiêu đúng là nỗ lực mới ngày hôm nay nhưng thì thật sự là giáo dục trong tầng lớp thượng lưu, nên chỉ từng tới những khu nhà xa hoa, những nơi bình thường sống thế , bình thường chỉ ngang qua chứ từng .

“Cô làm việc ở đây ?” Câu của Lục Minh Viễn cũng mang ý chế nhạo, chỉ là kinh ngạc mà thôi. Vì vẫn còn nhớ Tô Mộ năng lực.

“Tôi trở , vẫn nên tìm một nơi định , hơn nữa, nơi , ở đây sống vội vã như trong thành phố.” Đây là nơi Tô Mộ lớn lên, vì khi nhắc tới nơi , giọng của cô ôn hòa hơn nhiều.

Lục Minh Viễn đương nhiên nhận điều đó, tuy quen lắm nhưng vẫn tiếp chuyện : “Cô nơi ?”

“Tôi sống ở đây từ nhỏ, chỉ là năm mười tuổi cả nhà dọn , tuy nơi cũ nát nhưng khiến cảm thấy ấm áp, hơn nữa đồ ăn ở đây ngon, nếu , lát nữa sẽ đưa tới...”

Tô Mộ một lúc thì hoảng hốt dừng , cảnh tượng xuất hiện trong đầu cô nhiều , cô luôn hi vọng thể đưa Lục Minh Viễn tới ăn thử đồ ăn ở đây, đây cô ngây thơ nghĩ là Lục Minh Viễn cũng sẽ giống cô, thích đồ ăn ở đây.

những chuyện xảy , Tô Mộ chỉ cảm thấy suy nghĩ thật buồn , chính bản cô cũng buồn , giống như một thằng hề .

Lục Minh Viễn còn đang vui vẻ thì thấy Tô Mộ đột nhiên dừng , sang thì thấy vẻ mặt Tô Mộ bỗng chốc cứng đờ, giống như nghĩ tới chuyện gì đó vui.

“Sao ? Cô khỏe chỗ nào ?” Lục Minh Viễn về phía Tô Mộ, kéo cô gần xem thử nhưng Tô Mộ bước lên một bước, tự nhiên tránh tay .

“Không gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến việc giờ nhà ăn ở cũng nhớ nữa, nhiều hơn nữa cũng vô ích, chúng xem phòng .” Thái độ của Tô Mộ bỗng chốc lạnh xuống.

Lục Minh Viễn hiểu chuyện gì đang xảy , im lặng theo cô, thật chuyện đó vẫn sâu trong lòng bọn họ, đợi đến khi hai tìm một căn hộ ưng ý thì lúc về, Lục Minh Viễn nhịn kéo Tô Mộ .

Cánh tay kéo, Tô Mộ , kinh ngạc .

đầu lập tức thấy đôi mắt to tròn của Lục Minh Viễn khiến lòng cô run lên nhưng cô lập tức cúi đầu, mắt nữa.

Tô Mộ thầm nhắc nhở bản một nữa, thể vẻ bề ngoài vô hại của Lục Minh Viễn lừa nữa, thật là một công tử bột thích đùa giỡn khác, mà một cô gái bình thường như cô thể mơ mộng.

“Tô Mộ, đột nhiên thái độ của em với đổi nhiều như ?” Lúc Lục Minh Viễn câu thì theo bản năng nhíu mày.

Bây giờ mới hiểu vui, so với phụ nữ trưởng thành quyến rũ hiện tại thì thích cô gái nhỏ lúc thấy thì mặt đỏ tim đập hơn.

“Trước đây hiểu chuyện, gây nhiều phiền phức cho .” Tô Mộ vẫn khiêm tốn lễ phép như cũ, khiến một chút sai sót nào.

thấy cô như , Lục Minh Viễn khó chịu hơn, lông mày càng nhíu chặt hơn, giọng cũng nặng nề hẳn: “Tô Mộ, rốt cuộc xảy chuyện gì? Sao em thích nữa?”

“Thích?” Tô Mộ thế thì , Lục Minh Viễn giống như đang kể chuyện , nhưng chỉ cô hiểu , giờ lòng cô đang đau đến thế nào.

“Lục tổng, ngài đang , một cô gái bình thường như dám mơ mộng tới chuyện thích ngài? Như thì thật tự lượng sức !”

Lục Minh Viễn đương nhiên thấy trong giọng của Tô Mộ đầy châm chọc và khiêu khích nhưng nghĩ mãi vẫn hiểu, rốt cuộc xảy chuyện gì!

Loading...