Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 389

Cập nhật lúc: 2024-10-03 04:34:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Mặc thấy Âu Dương Văn Nhân bình thường, theo bản năng định kéo Tô Song Song , ai Âu Dương Văn Nhân còn nhanh hơn cả Tần Mặc, kéo Tô Song Song về phía .

Tô Song Song sững sờ, kịp phản ứng Âu Dương Văn Nhân tóm lấy tóc, khống chế.

Trong lòng Tô Song Song càng ngẩn ngơ, tại vì cô luôn xem Âu Dương Văn Nhân là và bạn bè của , nghĩ tới trong bốn năm qua cô luôn sống trong những lời dối, mà mục đích của thì cô cũng thể đoán , nếu thù với Tần Mặc thì là thù với Chiến gia.

“Song Song! Âu Dương Văn Nhân, buông cô !” Tần Mặc đưa tay kéo Tô Song Song , nhưng mà tốc độ tay của Âu Dương Văn Nhân càng nhanh hơn, khi tóm tóc của Tô Song Song thì dùng một tay khác đưa con d.a.o lên kề cổ Tô Song Song.

Tô Song Song cảm thấy lạnh cổ nhưng cũng lạnh bằng lòng cô, cô cảm thấy ngu xuẩn khi xem lừa gạt bốn năm là .

Sau khi Tô Song Song giận dữ thì cô tỉnh táo , cắn răng hỏi: “Âu Dương Văn Nhân, lừa gạt em ngay từ lúc đầu ?”

Mặc dù khuôn mặt của Âu Dương Văn Nhân hung ác nhưng trái tim đau đớn, tay đang cầm d.a.o run rẩy làm cổ Tô Song Song hiện lên một đường máu.

Tần Mặc cực kỳ tức giận khi thấy m.á.u của Tô Song Song, gầm lên: “Âu Dương Văn Nhân, thả cô !”

Lúc đầu Âu Dương Văn Nhân còn ngẩn ngơ nhưng khi thấy tiếng của Tần Mặc thì lấy tinh thần, hừ lạnh mỉa mai: “Người đang trong tay , Tần Mặc, quỳ xuống!”

Không cần tới Tô Song Song, tất cả đang ở đây đều biến cố bất thình lình làm cho hoảng sợ, ngây một chỗ, bảo vệ là phản ứng đầu tiên nhưng Âu Dương Văn Nhân con tin trong tay thì họ cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ trong chốc lát, khí trong giáo đường từ hạnh phúc trở thành khẩn trương, Tần Mặc cũng tỉnh táo , thấy vết m.á.u cổ Tô Song Song càng ngày càng nhiều nên cũng dám thêm cái gì nữa.

Đột nhiên tiếng hét của trẻ con vang lên trong giáo đường, đánh gãy khí yên tĩnh: “Âu Dương ba ba, ba đang làm cái gì !”

Âu Dương Văn Nhân thấy tiếng đó liền đầu , thấy Tô Dục Tú nắm tay Bánh Bao phía , Tiểu Bánh Bao giống như tình hình dọa sợ, trong mắt nước mắt chực tràn .

Tô Song Song thấy Bánh Bao cũng , sợ sẽ xảy chuyện gì , nên to với Tô Dục Tú: “Dục Tú, đưa em gái con xuống!”

Tô Dục Tú lạnh lùng thẳng Âu Dương Văn Nhân, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng nó vẫn cảm giác đau đớn, giống như thấy một tin tưởng đang làm một việc xa.

Âu Dương Văn Nhân khi thấy Bánh Bao thì tay run lên, đột nhiên đẩy Tô Song Song , tóm lấy một tay khác của : “Song Song chạy !”

Tô Song Song thấy câu đó thì ngây , quên cả chạy, vẫn là Tần Mặc phản ứng kéo cô n.g.ự.c , lúc cô mới tỉnh táo .

Thế nhưng Tô Song Song vẫn chằm chằm Âu Dương Văn Nhân, run giọng hỏi một câu: “Âu Dương Minh?”

Âu Dương Văn Nhân sững sờ, thần sắc phức tạp mà thoáng qua Tô Song Song, Tô Song Song rõ ràng cảm nhận sự trầm và điềm đạm chỉ thuộc về Âu Dương Minh.

Tô Song Song bối rối, cô Âu Dương Minh nhân cách thứ hai nên thêm nhân cách thứ ba cũng thể, thế nhưng cô hiểu tại vẻ ngoài của cũng đổi.

Bề ngoài!

Tô Song Song cẩn thận , bởi vì những năm qua cô còn liên tưởng tới nhưng lúc giống như sương mù tản cô liền thấy Âu Dương Văn Nhân và Âu Dương Minh giống .

Nếu như làm phẫu thuật thẩm mỹ đơn giản thì sẽ hiệu quả .

Tô Song Song cảm thấy sợ, cô nuốt nước miếng thử hỏi : “Anh là Âu Dương Minh ?”

Âu Dương Văn Nhân giống như còn thêm điều gì đó, nhưng mà đột nhiên thần sắc trở nên âm trầm u ám, dậy, quát khẽ: “Yểm hộ rút lui!”

Âu Dương Văn Nhân đổi nhanh, đều kịp phản ứng liền thấy một đám xông , che chở Âu Dương Văn Nhân ngoài.

Tần Mặc đương nhiên sẽ buông tha họ, lệnh cho theo , còn thì cúi đầu xuống vết thương cổ Tô Song Song, thấy chỉ là vết thương ngoài da nên mới yên tâm.

Tô Song Song cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần cùa đều mỏi mệt, đang với Tần Mặc vài điều nhưng vì lượng tin tức hôm nay cô quá lớn nên cô cảm thấy choáng váng.

“Song Song, theo về nhà .” Tần Mặc nhưng Tô Song Song đang rối loạn, thể Tần Mặc cái gì, hai chân mềm nhũn hôn mê.

“Song Song!”

“Ma ma!”

“Nhị Manh Hoa!”

Mọi đều hét lên, những khách mời đều trợn tròn mắt, đương nhiên họ đều Tần Mặc và Bạch Tiêu, hôm nay còn xem một màn kịch như nên họ còn dám thở mạnh một tiếng, tất cả đều yên lặng chứng kiến.

Tần Mặc ôm Tô Song Song ngoài,nhưng vẫn quên dặn dò Bạch Tiêu: “Đưa hai đứa bé cùng.”

Bạch Tiêu cũng đang sững sờ vì Âu Dương Văn Nhân là Âu Dương Minh nên khi Tần Mặc vài bước mới phản ứng kịp, qua mỗi tay ôm một đứa bé theo Tần Mặc ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-389.html.]

Tới bệnh viện, Tần Mặc vẫn ở cạnh Tô Song Song, mặc dù bác sĩ Tô Song Song chỉ là kích thích quá độ, cũng gì khác nhưng Tần Mặc vẫn ở cạnh, một bước đều rời.

Bánh Bao một v.ú em bất đắc dĩ là Bạch Tiêu dỗ ngủ, Tô Dục Tú thì cạnh Tô Song Song ở phía đối diện với Tần Mặc, cầm tay Tô Song Song giống như ông cụ non .

Tần Mặc chằm chằm Tô Dục Tú, càng càng cảm thấy giống , nên hỏi một câu lạnh lùng: “Âu Dương Văn Nhân là ba của con ?”

Tô Dục Tú im lặng, trả lời Tần Mặc, thật đàn ông mặt mới là cha ruột của , thế nhưng nó vẫn để ý tới.

Bởi vì chú chính là nguyên nhân mà mỗi tối đều đau lòng khó chịu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Mặc nghĩ tới Tô Song Song tại sinh một đứa bé đáng ghét như , sắc mặt tối , liếc qua Bạch Tiêu, định làm giám định AND một nữa.

“Giám định AND nữa là thôi.”

Bạch Tiêu vẫn ở một bên xem trò vui, thấy tính cách đáng ghét của Tô Dục Tú giống với Tần Mặc, cũng kiểm tra xem sự thật thế nào nên đang ôm Tô Dục Tú kiểm tra.

Tô Dục Tú hất tay Bạch Tiêu , khó chịu : “Cháu là con của chú nhưng cháu sẽ nhận chú là cha .”

Bạch Tiêu thể nào nghĩ tới Tô Dục Tú chuyện , sững sờ hỏi : “Là do cháu ?”

“Âu Dương Văn Nhân ba của cháu, cháu và giống , mà mỗi đêm mơ đều tới tên Tần Mặc, nếu con của chú thì còn thể là của ai?” Tô Dục Tú khó chịu lầm bầm .

Mặc dù nó vẫn chịu nhận Tần Mặc thế nhưng dù nó cũng mới bốn tuổi, từ nhỏ còn Âu Dương Văn Nhân là ba nó nên trong tiềm thức nó vẫn một ba.

Tần Mặc xong vươn tay ngang qua Tô Song Song, vuốt tóc Tô Dục Tú.

Tô Dục Tú khó chịu đầu , đó còn nhảy xuống đất, trừng mắt Tần Mặc, tỏ vẻ xa cách.

Thật sự thì Tần Mặc thích trẻ con, nếu chúng là con của Tô Song Song sinh thì sẽ để ý, còn thấy thái độ của Tô Dục Tú như nên cũng khó chịu.

Anh lạnh lùng theo phản xạ: “Nếu con thích ở cùng ba thì ba thể đưa con tới viện mồ côi.”

Có lẽ hôm nay là ngày đen đủi của Tần Mặc, xong thì Tô Song Song tỉnh , mới tỉnh thì đưa con trại mồ côi thì cô lập tức tỉnh táo.

Cô giống như gà mái che chở cho con , hung dữ Tần Mặc: “Tần Mặc, nó là con của em, quyền như !”

Tần Mặc nghĩ tới Tô Song Song tỉnh dậy lúc , cảm thấy đau cả đầu, cảm giác như Tô Dục Tú mang tai họa tới cho .

“Anh chỉ đề nghị thôi.” Tần Mặc cố gắng giải thích nhưng câu làm Tô Song Song càng tức giận hơn, thì nghĩa là ý định đưa Tô Dục Tú .

“Song Song, cùng về nhà .” Tần Mặc cũng thèm để ý tới sự giận dỗi của Tô Song Song, ôm chặt cô trong ngực.

Tô Song Song đang tức giận thế nhưng nghĩ tới vì hiểu lầm mà hai mất bốn năm thì tức giận nhiều hơn, cô trong n.g.ự.c Tần Mặc mà đôi mắt đỏ hoe.

Hai ôm , Bạch Tiêu bên cạnh vẫn xem náo nhiệt, hổ chút nào, Tần Mặc liếc mắt thấy đang thì trong nháy mắt cảm giác vui mừng quá, vội vàng nghiêm mặt .

Khuôn mặt bánh bao của Tô Dục Tú thì vẫn lạnh lẽo, khó chịu khi thấy hổ mà ôm lấy Tần Mặc.

“Mẹ, thể lòng tự trọng !” Tô Dục Tú nữa, liền một câu mà nó học TV.

Trong nháy mắt mặt của Tô Song Song đỏ ửng, lúc mới nhớ tới tiểu bảo bối của còn đang ở đây nên cô giãy dụa, Tần Mặc cũng cảm thấy một việc rõ ràng với Tô Song Song.

Hai tách , Tần Mặc cúi đầu xuống thẳng Tô Song Song, cũng thèm giả vờ, tất cả những thứ cần :

“Trong bốn năm nay vẫn từng nào khác, cũng hung thủ hại c.h.ế.t ba em, em vẫn là vợ của cho nên em cùng về nhà.”

Tô Song Song thì trong lòng khổ sở, cô nắm một góc chăn, cố gắng cả nửa ngày mới một câu: “A Mặc, xin …”

Tô Song Song xong thì gào , Bạch Tiêu vốn còn xem kịch tiếp thế nhưng thấy thì đôi mắt cũng đỏ lên, nội tâm suy nghĩ, chuyện , tự nhiên vì mà cản trở hai yêu tới bốn năm.

Tần Mặc ôm Tô Song Song n.g.ự.c một nữa, cả hai đều gì, nhưng thời khắc yên lặng biểu đạt sự gắn bó chặt chẽ nhất của hai họ.

Tô Dục Tú khó chịu, đó ngoài cửa, Tô Song Song thấy tiếng động, thì thấy con trai định ngoài đang theo thì Tần Mặc kéo cô , cũng là Bạch Tiêu phản ứng nên theo ngoài, Tô Song Song mới yên lòng nhúc nhích nữa.

Thế nhưng lúc Tô Song Song càng sốt ruột hơn, ba năm qua cô đều cho Tô Dục Tú về Tần Mặc, mà nó thấy vì Tần Mặc mà cho nên ấn tượng của nó về Tần Mặc là kém.

“Không chuyện gì, chuyện đều lo nhưng mà em nhớ kỹ, em trở về, dù cho chuyện gì xảy nữa cũng sẽ bỏ em, nếu em còn dám chạy thì sẽ đánh gãy chân của em.”

Sau khi Tần Mặc xong thì Tô Song Song cảm thấy cổ tay mát, khi thì thêm một chiếc đồng hồ định vị GPS giống cái của Tần Mặc đang đeo.

Loading...