Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 364

Cập nhật lúc: 2024-10-03 04:31:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba năm , ngày mùa hạ.

Trong sân bay, Tô Song Song mặc chiếc áo gió màu vàng nhạt, mái tóc uốn lọn to thế cho mái tóc thẳng, thành thục hơn , mỗi một bước liền khiến mái tóc dài phiêu dật, ngập tràn vẻ quyến rũ mị hoặc.

Trong n.g.ự.c cô ôm một bé gái mềm mại, đứa bé chút mập mạp, bề ngoài ngốc nghếch, nhưng đôi mắt xếch khiến bé con thêm chút quyến rũ, hiện giờ chỉ một cái cũng đủ để rằng khi bé con trưởng thành sẽ là một mỹ nhân nhỏ như thế nào.

Bé con dường như mới ngủ dậy, duỗi bàn tay nhỏ bé mập mạp vuốt hai mắt của , hàng lông mi dài chớp động như hai hàng quạt nhỏ .

"Mẹ ơi, cha ?" Giọng non nớt của bé gái vang lên, ngữ tốc cũng chậm, dáng vẻ càng đáng yêu hơn.

"..." Tô Song Song kinh ngạc, đang chuyện thì lưng vang lên tiếng ôn nhu, bé gái lập tức đầu , khi trông thấy Âu Dương Văn Nhân liền gọi: "Cha!"

"..." Tô Song Song vươn tay nhéo gò má bé gái, bất đắc dĩ : "Bánh Bao, với con ? Đó là cha nuôi, cha con mà!"

Bánh Bao vòng hai tay lên cổ Tô Song Song, giọng non nớt chậm rãi vang lên: " mà cha nuôi Bánh Bao thể gọi là cha mà! Các bạn nhỏ khác đều cha, Bánh Bao cũng !"

"Được , hiện giờ gọi thì cứ gọi , đợi về chúng lớn chắc bảo bọn chúng gọi cũng gọi nữa ." Âu Dương Văn Nhân đến rung cả hai vai.

Trên vai còn một bé con khác, gương mặt giống như Bánh Bao, chẳng qua vẻ mặt bé con vẫn luôn lạnh nhạt, cũng năng gì, luôn tỏ vẻ cao ngạo lạnh lùng xa cách, đôi mắt xếch gương mặt càng khiến điều đó trở nên rõ ràng hơn nhiều.

"Màn Thầu, con xem đúng ?" Âu Dương Văn Nhân thấy bả vai rung lên mà Màn Thầu cũng phát biểu ý kiến gì liền hỏi một câu.

Lúc bé trai nhũ danh gọi là Màn Thầu cuối cùng cũng mở miệng, chẳng qua giọng lưu loát hơn, bất cứ giọng điệu nào: "Con tên Tô Dục Tú, gọi là Màn Thầu, còn Bánh Bao tên là Tô Chung Linh."

"..." Tô Song Song lập tức gì nữa, thầm nghĩ con cũng gọi em gái là Bánh Bao , bản cam tâm tình nguyện làm Màn Thầu.

Cô dừng bước, chờ Âu Dương Văn Nhân tới bên cạnh , cô cũng hết cách với con trai tuổi còn nhỏ dày dạn kinh nghiệm của , lời nịnh nọt: "Tô đại nhân, đây cũng vì để đồng điệu với em gái của con !"

Tô Dục Tú đầu từ cao Tô Song Song, trong mắt xuất hiện ý tứ ghét bỏ: "Mẹ, chừng nào thì mới thể trưởng thành một chút đây?"

"..." Tô Song Song mím môi, liếc con trai sinh của , dám tức giận với tiểu tổ tông , nếu mà tuyệt thực kháng nghị, nhịn đói một tuần, làm như cô chắc đau lòng c.h.ế.t mất.

"Được, ! Từ nay về gọi em con là Bánh Bao, gọi con là Dục Tú ?" Trên cùng một chiến trường, Tô Song Song rốt cục chịu thua tiểu tổ tông , cắt đất bồi thường .

"Ừm." Lúc Tô Dục Tú mới hài lòng gật đầu, trong lòng Tô Song Song âm thầm tạo thành hai hàng sợi mì dài, suy tính thấy nhất định kiếp thiếu nợ tiểu tổ tông , cho nên đời mới tới đòi nợ đây mà.

Nghĩ như , Tô Song Song càng thích tính cách của Bánh Bao trong lòng hơn, đến giọng cũng mềm mại như , cô liền cúi đầu xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con một cái.

Bánh Bao Tô Song Song hôn buồn mà khúc khích, tiếng cũng mềm mại đáng yêu, ngay tức khắc khiến trái tim Tô Song Song con trai đẻ đả kích lạnh lẽo như băng trở nên mềm nhũn.

"Cha nuôi, còn bao lâu nữa là đến , con mệt ." Khi nãy ở máy bay Tô Dục Tú vẫn ngủ, cho dù hiện giờ ngủ, nhưng cơ thể trẻ con cũng chịu .

Âu Dương Văn Nhân thấy liền ôm Tô Dục Tú trong lòng, giống một ông bố vỗ lưng bé trai : "Ngủ , đến nơi cha gọi con dậy."

"Ừm." Tô Dục Tú dựa bên vai Âu Dương Văn Nhân, nhắm mắt .

Chỉ chốc lát , Bánh Bao cũng tựa lên n.g.ự.c Tô Song Song ngủ, hai cùng cùng sóng vai, khiến bao nhiêu ghen c.h.ế.t .

Tô Song Song thấy hai đứa con của ngủ, nở nụ ngập tràn tình thương yêu của , đầu Âu Dương Văn Nhân, lời tự tận đáy lòng: "Thật sự cảm ơn ."

"Không gì, chúng giao tình bao nhiêu năm , hơn nữa còn là cha nuôi của mấy đứa, nếu em cảm ơn thì khách khí quá ." Âu Dương Văn Nhân vẫn nở nụ ấm áp, đôi mắt xanh sáng chói thông suốt, vô cùng chân thành .

" Văn Nhân, em trở về với , em định sẽ nữa, em cảm thấy ở trong nước vẫn thoải mái hơn." Tô Song Song liếc mắt bầu trời bên ngoài, cảm thấy dù cho âm u nhưng vẫn thư thái hơn so với ở nước ngoài.

Lần Âu Dương Văn Nhân trở về là để nộp luận văn nghiệp, chuẩn nghiệp . Tô Song Song suy nghĩ một chút, cũng nên tới lúc ly hôn với Tần Mặc , cho nên một thời gian khuyên nhủ, cô cũng cũng về nước với .

Đã ba năm trôi qua, Tô Song Song về phương xa, nhớ cái tên Tần Mặc , trong lòng vẫn đau như , nhưng cô cũng lóc náo loạn nữa.

"Anh nhà ở thành phố , hai phòng ngủ một phòng khách, chúng tới đó !" Âu Dương Văn Nhân kéo Tô Song Song lên xe taxi, lấy từ trong balo của một chiếc chìa khóa.

Trong thời gian ở Mỹ, Tô Song Song đại khái cũng hiểu về gia đình của Âu Dương Văn Nhân, cha tiền, là nhà kinh doanh, chẳng qua ly hôn .

Âu Dương Văn Nhân dựa bọn họ nên mới ăn mặc tiết kiệm, tính toán tỉ mỉ, cuộc sống học hành cứ trôi qua như , nhưng xét theo bối cảnh của Âu Dương Văn Nhân thì lúc khi bản một căn nhà ở đây, Tô Song Song cũng cảm thấy gì kì lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-364.html.]

"Đã làm phiền , tiền thuê nhà em sẽ tự tính." Những năm , Tô Song Song vẫn luôn tính toán rõ ràng với Âu Dương Văn Nhân, dù tiền mà Chiến Hâm cho cô cũng chỉ hạn.

nhờ Âu Dương Văn Nhân giới thiệu, Tô Song Song cũng nhận một đơn hàng thiết kế và vẽ tranh minh họa, cho nên cuộc sống của cô cũng quá túng quẫn, ngược còn dư dả một chút.

"Được , nộp tiền thuê nhà cho nên mới chia đều với em, hiện giờ ở đây là miễn phí, còn cần tiền thuê nhà của em , ngại dám để mấy đứa gọi là cha nuôi ."

Mặc dù Âu Dương Văn Nhân tính toán rõ ràng, nhưng cũng keo kiệt, mua ít quà tặng cho hai tiểu bảo bối .

Tô Song Song suy nghĩ một chút thấy cũng , cũng quen nhiều năm , nếu vẫn còn tính toán tiền bạc với nữa cũng quá khó coi, đến lúc đó cô phụ trách mua đồ ăn, tiền ăn hẳn cũng đủ như trả tiền thuê nhà.

"Vậy , cám ơn..." Tô Song Song còn dứt lời, Âu Dương Văn Nhân lắc đầu, Tô Song Song lập tức hiểu ý, câu cảm ơn, vội vàng ngậm miệng nữa, chỉ mỉm cảm kích .

Tập đoàn Tần thị, Tần Mặc đang bàn làm việc, cúi đầu gì, vẫn luôn vùi đầu xử lý công vụ.

Bạch Tiêu đột nhiên đẩy cửa từ bên ngoài , xảy chuyện gì, cả vui giận, đến bàn làm việc của Tần Mặc, một tay dùng sức vỗ bàn, một tiếng "Rầm!" vang lên đặc biệt chói tai.

Tần Mặc giống như tiếng ồn quấy nhiễu, bình tĩnh cầm văn kiện lên xem, ký tên, ngẩng đầu lên Bạch Tiêu, mặc dù thêm gì, nhưng trong mắt ẩn hiện tia tức giận.

Bạch Tiêu kích động đến mức dường như cả đều run rẩy, run run phất phất mấy tờ giấy đang cầm tay.

"Tiểu Tần Tần! Tiểu Tần Tần!" Bạch Tiêu liên tục gọi mấy tiếng, nhưng bộ dạng vẫn kích động thành lời như cũ.

Tần Mặc sớm mất hết kiên nhẫn, gọi đường dây thư ký nội bộ, lạnh lùng : "Bảo vệ, ném ..."

"Tôi tìm Tô Song Song !" Bạch Tiêu sốt ruột cuối cùng rống to lên, rống xong mới kịp phản ứng, ném bốp mấy tờ giấy lên bàn.

Bởi vì dùng quá sức mà tay của cũng đập đến đỏ ửng lên, bản cũng để ý tới, chỉ kích động Tần Mặc chằm chằm.

Tần Mặc bỗng nhiên im lặng, cúp điện thoại, cả cứng đờ một lúc mới chậm rãi giật vài cái, ngay đó ngẩng đầu lên, Bạch Tiêu lạnh lùng : "Còn chuyện gì ."

Bạch Tiêu sửng sốt một chút, cũng kịp phản ứng biểu hiện của Tần Mặc, trong thời gian bốn năm , ngoại trừ thời gian đầu thì về biểu hiện của Tần Mặc vẫn luôn bình tĩnh.

lớn lên với nên hiểu Tần Mặc từng ngày nào ngủ ngon, ngày càng làm việc điên cuồng, hầu như để bản thời gian nhàn rỗi, chính vì sợ sẽ nhớ tới Tô Song Song.

hiện giờ tìm Tô Song Song , Tần Mặc phản ứng !

"Tôi tìm Tô Song Song !" Bạch Tiêu cho rằng Tần Mặc thấy, cao hứng bừng bừng lặp nữa.

thái độ của Tần Mặc vẫn lạnh lùng như cũ, dường như thấy bọn họ thu mua một công ty , chỉ là , cũng biểu tình mừng rỡ nào.

"Tần Mặc, Tô Song Song trở , rốt cuộc làm ?" Bạch Tiêu cuối cùng thể bình tĩnh nữa, sợ Tần Mặc sẽ cao hứng quá mức nên ngược mới phản ứng thế nào, quơ quơ tay mặt Tần Mặc xem thử.

Tần Mặc nhíu mày, cầm mấy tờ giấy bàn lên, liếc hai cái, đó ném lên mặt bàn, ngẩng đầu Bạch Tiêu.

"Những tấm hình chỉ chứng minh bốn năm qua cô ..." Tần Mặc khựng , cuối cùng mới lộ một chút cảm xúc, cắn răng tiếp, "Không vẫn sống !"

"..." Bạch Tiêu chẳng qua cảm thấy kích động khi tìm Tô Song Song mà thôi, nhưng cho tới giờ vẫn từng nghĩ tới vấn đề , cúi đầu Tô Song Song trong ảnh, quả thật nụ dịu dàng, ngập tràn từ ái.

Vẫn còn điều mà nhất, chính là hai đứa con là của ai? Chẳng lẽ là Tô Song Song? khi cô biến mất thấy cũng làm gì đứa bé nào!

"Tần Mặc, chi bằng hai gặp mặt thử xem thế nào?" Bạch Tiêu cầm mấy tấm ảnh lên, sợ Tần Mặc càng càng thấy tức giận.

Hắn cũng nhịn thầm trong lòng: Tô Song Song Tần Mặc ở bên cạnh vui vẻ như , thế tự tìm đường c.h.ế.t ! Hơn nữa cũng mấy năm , cô rốt cuộc chạy !

"Nếu cô trở gặp đương nhiên sẽ tới tìm ." Tần Mặc dứt lời liền cúi đầu tiếp tục những bản dự án bàn, rõ ràng tiếp tục bàn tới chuyện nữa.

Bạch Tiêu há to miệng, những tấm ảnh chụp trong tay đều nắm nhăn nhúm, xoay ngoài, Tần Mặc đột nhiên mở miệng cứng ngắc dặn dò một câu: "Không tìm cô ."

Đã bao nhiêu năm trôi qua, đây vẫn là đầu tiên Tần Mặc dùng giọng điệu lạnh như băng như chuyện với Bạch Tiêu, Bạch Tiêu cũng ngờ Tần Mặc sẽ đoán suy nghĩ của .

Trong lòng mặc dù cam lòng, nhưng dù cũng là chuyện của hai Tần Mặc và Tô Song Song, cũng sợ bản càng xen càng loạn, dứt khoát dậm chân tức giận chẳng quan tâm tới nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Tiêu rời , ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng đó, Tần Mặc nghiến chặt răng, bàn tay cầm bút kiềm chế dùng sức "két" một tiếng, cây bút máy cứng rắn trong tay bẻ gãy mất.

Hai mắt đỏ bừng, chậm rãi hít thở , ném cây bút trong tay sang thùng rác bên cạnh, tiện tay cầm một cây khác lên, cúi đầu tiếp tục công việc, chẳng qua chỉ hồi lâu mà một chữ cũng lọt đầu.

Loading...