Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 303

Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:31:35
Lượt xem: 1

“A Mặc, có phải anh tìm đường c.h.ế.t không?” Tô Song Song như đã biết Tần Mặc thăng cấp làm yêu nghiệt, cũng bất cứ giá nào.

Tần Mặc nhếch môi cười, dây lưng cứ rộng lùng thùng treo ở đằng kia như vậy, anh cũng không rời đi, cứ lười như vậy vênh váo dựa vào trên cửa, mỉm cười nhìn Tô Song Song.

Tô Song Song khẽ nheo mắt lại, cảm giác Tần Mặc lại định tranh luận với mình, cô hừ lạnh một tiếng, sợ siêu nhân cầm thú cũng không phải siêu nhân tốt!

Tô Song Song nghĩ như vậy, tiến lên ưỡn ngực, vểnh mông, làm một tạo hình siêu nhân.

Chỉ có điều cô cúi người một lúc, thấy Tần Mặc vẫn khẽ nhếch miệng cười như cũ, dáng vẻ như xem tuồng, hình như không tạo thành một chút tổn thương nào với tạo hình kia, Tô Song Song hơi thất bại.

Cô quan sát Tần Mặc trên dưới một chút, lỗ mũi lập tức nóng lên, cô vội vàng lui về sau một bước, không ngờ Tần Mặc còn chưa có động tác gì, cô đã nhận được một trăm điểm phòng ngự thất bại!

“Tần Mặc! Anh chờ đó!” Tô Song Song cảm giác mình không thể thua trên khí thế, cho dù có được hay không, trước gào một tiếng, nâng khẩu khí cho mình.

Tần Mặc nghe tiếng gào của Tô Song Song, giống như nghênh đón khiêu chiến, thân thể tiến lên trước sáp lại, không hề dựa vào cửa nữa, thoáng nhíu mày, nhìn Tô Song Song.

Khiêu khích không tiếng động!

Tô Song Song định phát chiêu lớn, cô một cước dẫm trên giường, một tay kéo gấu váy, sau đó chậm rãi kéo váy mình lên, lộ ra bắp đùi trắng như tuyết.

Tầm mắt Tần Mặc di chuyển từ trên người Tô Song Song xuống đùi trắng bóng như tuyết kia của cô, động tác của Tô Song Song rất vang động, lộ ra vẻ thô lỗ của nữ anh hùng, nhưng lại mang theo vẻ đáng yêu ngây ngô thuần khiết.

Tần Mặc bỗng cảm thấy cổ họng căng thẳng, mắt hình như cũng bị che lên một tầng sáng đỏ, nhưng mà anh vẫn kiềm chế không động, bởi vì Tần Mặc biết, tính tình mạnh mẽ từ trong xương của Tô Song Song sẽ khiến cho cô làm ra động tác nhìn nóng bỏng hơn mình muốn.

Tô Song Song kéo tới kéo lui váy trên đùi, vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Mặc ở đối diện, nhưng kéo váy đến chân mình cũng lạnh lẽo rồi, Tần Mặc vẫn không chút cử động, không có bất kỳ dấu hiệu cầu xin tha thứ nào.

Tô Song Song bối rối, cô hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên, nói: “Anh tới đây!”

Tần Mặc thấy Tô Song Song nghiêm túc như vậy, cũng sắp không nhịn được bật cười, nhưng anh sợ Tô Song Song xù lông, chịu đựng tiếp tục chơi trò chơi hấp dẫn không biết bắt đầu như thế nào với cô.

Tần Mặc khẽ cúi đầu, sau đó thong thả cởi áo sơ mi trên người ra, tùy ý ném xuống đất.

Tô Song Song nhìn cơ bụng của Tần Mặc nhìn mãi không chán, cái mũi lại bắt đầu phản xạ có điều kiện nóng lên, nhất là hôm nay n.g.ự.c Tần Mặc có chút khác biệt so với bình thường.

Phía trên n.g.ự.c hiện đầy vết cào tinh tế của cô, lộ ra vẻ hấp dẫn của phá hoại, Tô Song Song vội vàng ngẩng đầu lên, thoáng chốc cảm thấy đã gặp phải một ngàn điểm tấn công thất bại.

Cô hút lỗ mũi hồi lâu mới phát hiện ra lỗ mũi nóng ran không ướt át, cô vừa cúi đầu nhìn Tần Mặc, đã thấy anh dùng cạp mắt đào hoa xinh đẹp nhìn mình chằm chằm, mặc dù mặt vẫn như cũ không tỏ vẻ gì, nhưng Tô Song Song đã cảm thấy cười nhạo tràn đầy trong mắt anh.

“Em tới?” Tần Mặc nói xong, khẽ nhếch môi cười, sức quyến rũ lập tức bộc phát, băng và lửa va chạm, quả thật là yêu nghiệt giáng thế!

Tô Song Song vội vàng đưa tay che lỗ mũi của mình, bất mãn lầm bầm một tiếng: “Anh chơi vô lại! Hiện giờ đến lượt em công kích!”

“Ừ, em tới! Mới vừa rồi anh thấy em rất đáng yêu, cho nên mới cười!” Tần Mặc quả thật thông hiểu đạo lý bản sách yêu nghiệt kia, nâng cao một bước rồi!

Tô Song Song nghe Tần Mặc dùng giọng nói trầm ổn đầy truyền cảm nói ra một câu nói cưng chiều như vậy, hai chân lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ dưới quần tây của Tần Mặc!

“Trong lúc đối phương tấn công anh ngậm miệng! Nếu không để cho anh bị knockout, ngủ trên ghế sa lon!” Tô Song Song nói xong hai tay chống nạnh, dáng vẻ địa bàn của em do em làm chủ.

Tần Mặc rất nghe lời gật đầu, lúc này thật sự một chữ cũng không nói.

Tô Song Song nhìn Tần Mặc để trần nửa thân trên ở đối diện, hít mạnh một hơi, định bất cứ giá nào rồi.

Tay cô hơi run run cởi nút áo ngủ, học động tác vừa rồi của Tần Mặc, động tác thong thả mà kéo dài.

Khi nút áo thứ hai được cởi ra, trong nháy mắt cao ngất trước n.g.ự.c Tô Song Song lập tức b.ắ.n ra, bộ đồ ngủ này hơi nhỏ, hơn nữa bên trong mặc đồ lót đó, mỗi lần mặc Tô Song Song đều cảm thấy thật bực tức.

Giờ khắc này, cô theo thói quen hít vào một hơi, chậm rãi cởi ra, một đôi “Hung khí” trước n.g.ự.c quơ quơ.

Lúc này cho dù Tần Mặc định lực nữa, thấy rãnh thật sâu như ẩn như hiện kia, cũng cảm thấy cái mũi khô ráp, nhịn không được hơi nghiêng đầu, tránh tầm mắt đi.

Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc bịt mũi quay đầu rồi, hả hê mà cười cười, đôi tay chống nạnh, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, còn không nhịn được châm chọc nói: “Không được quay đi! Nhận lấy mười ngàn điểm đánh dữ dội đi! Hừ hừ! Ai bảo anh đắc ý!”

Lúc này đến lượt Tần Mặc hít mũi một cái, thong thả một lát Tần Mặc mới chậm rãi quay đầu, Tô Song Song lập tức cảm thấy không khí hơi không đúng lắm.

Trong lúc đó Tần Mặc một phát cởi khóa kéo quần, quần vượt tụt xuống dưới, lộ ra hai chân thon dài khỏe đẹp của anh.

Tô Song Song quan sát tạo hình chỉ còn dư lại quần lót của Tần Mặc từ trên xuống dưới, lập tức hít vào một hơi, kinh sợ bị sặc nước miếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-303.html.]

Tần Mặc chậm rãi đi về phía Tô Song Song, Tô Song Song theo bản năng lui lại phía sau, cảm giác không khí hơi không ổn, cô cười ha hả nói: “A Mặc, anh thắng! Anh có sức quyến rũ nhất! Tiểu nhân xin chịu thua!”

“Em còn chưa tiến hành vòng kế tiếp đấy!” Tần Mặc đi tới cách Tô Song Song hai bước thì dừng lại, tầm mắt liếc nhìn áo ngủ khoác trên người Tô Song Song.

Tô Song Song lập tức run lên, khóc không ra nước mắt, cô lắc đầu một cái, ở trước mặt quyền uy tuyệt đối, cô trở nên chân chó trong nháy mắt, cười ha hả nói: “Em không thể so sánh, anh thắng!”

“So sánh?” Tô Song Song kêu lên một tiếng, vào lúc này mới ý thức được một vấn đề quan trọng, mới vừa rồi rốt cuộc bọn họ đang làm gì!

Tô Song Song lập tức nhảy dựng sang ben cạnh, nhảy lên giường, từ trên cao nhìn xuống Tần Mặc, khí thế lại nổi lên, cô giải thích, cố gắng khuyên bảo Tần Mặc thực hiện hành vi cầm thú.

“Mới vừa rồi đơn thuần ngoài ý muốn, chúng ta chỉ học hỏi hữu nghị, cho nên hiện giờ thời gian không còn sớm, chúng ta tắm một cái rồi ngủ!” Tô Song Song nói xong, vẫn còn rất nể mặt mình gật đầu một cái.

Ngay sau đó cô khụy hai chân xuống, ngồi chồm hổm trên giường, duỗi thẳng hai chân, lôi chăn trùm lấy mình, còn chưa tới một giây đồng hồ, trên giường đã truyền đến tiếng ngáy của Tô Song Song.

Tần Mặc cứ đứng ở bên giường nhìn Tô Song Song tự tán dương như vậy, đợi đến khi có tiếng ngáy, Tần Mặc đưa tay kéo lỗ tai Tô Song Song, hỏi, “Diễn xong rồi?”

Hai mí mắt Tô Song Song giật giật, không nói không rằng, định giả vờ ngủ.

Tần Mặc đột nhiên khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười lộ ra một ít bất đắc dĩ và chế nhạo, anh cúi người xuống, đưa đôi môi tiến tới bên cạnh lỗ tai Tô Song Song, nửa cắn lỗ tai cô nói: “Tiếp theo không so sánh?”

Khi đôi môi lạnh lẽo của Tần Mặc chạm vào lỗ tai của cô thì cả người Tô Song Song run lên, suýt chút nữa run lên, cũng may một khắc cuối cùng cô nhịn được, chỉ có điều trái tim lại cấp tốc nhảy lên.

Tần Mặc vẫn nửa ngậm lỗ tai của cô, hình như không có ý buông ra, Tô Song Song sợ hãi!

“Ngủ thật?” Tất cả khí nóng trong miệng Tần Mặc đều phun vào trong lỗ tai Tô Song Song, két hợp với giọng nói trầm thấp như tiếng vi-ô-lông-xen, quả thật là mười hình phạt tàn khốc đối với Tô Song Song.

Chỉ có điều cô cắn răng cố nhịn rồi! Ở trong lòng Tô Song Song yên lặng tự khen ngợi mình một điểm, chỉ có điều lộ ra bên ngoài, đầu ngón chân lộ ra bên ngoài co quắp lại đã bán đứng cô.

Tần Mặc nhìn lướt qua đầu ngón chân co quắp lại của Tô Song Song, nhếch miệng lên, cười nói: “Vậy anh muốn làm gì cũng có thể?”

Thật sự không phải định lực của Tô Song Song không đủ, mà lúc này Tần Mặc quá yêu nghiệt! Anh lại phạm quy, đầu lưỡi kia l.i.ế.m lỗ tai của cô!

Tô Song Song thật sự không nhịn được, rên lên một tiếng “Ừm!” Chỉ có điều tiếp theo cô hết sức thông minh, làm bộ như thật sự ngủ, xoay người một cái, lật người kéo lỗ tai mình từ trong miệng Tần Mặc ra ngoài.

Tô Song Song nằm thẳng trên giường, cho dù nhắm chặt mắt, vẫn cảm thấy đèn trong nhà hơi chói, cô theo bản năng định lật người, lại không ngờ tới còn chưa kịp động, trên người đã nặng nề, khiến cho cô muốn động cũng không động được.

Bàn tay hơi lạnh của Tần Mặc từ bên hông Tô Song Song hướng lên, Tô Song Song rốt cuộc không nhịn được, chợt mở hai mắt ra, bắt đầu ăn vạ: “Em không ngủ! Anh phải động đi! Không phục hai ta đánh một trận!”

Tần Mặc sững sờ, sau đó nở nụ cười, nhìn Tô Song Song của anh, rất nghiêm túc hỏi một câu: “Em thật sự muốn đánh nhau với anh?”

Tô Song Song liếc nhìn bắp thịt to lớn của Tần Mặc, hơi chột dạ, chỉ có điều nghĩ lại, chắc anh cũng không đến nỗi vô sỉ đánh con gái, cũng liên tục gật đầu, còn tự cảm thấy sảng khoái nói một câu: “Em ứng chiến!”

“Không hối hận?” Tần Mặc lại hỏi một câu, Tô Song Song không vừa lòng nhíu mày, khiêu khích trả lời một câu: “Anh dài dòng như vậy từ khi nào, tới đi! Sợ anh là con ch.ó nhỏ!”

“Được, vậy chúng ta đánh một trận thoải mái!” Tần Mặc nói xong, bàn tay trực tiếp vén quần áo của Tô Song Song, Tô Song Song cảm thấy trước n.g.ự.c chợt lạnh, hơi bối rối.

Cô cúi đầu nhìn n.g.ự.c mình lộ ra trong không khí, lại ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Tần Mặc, bị sợ đến ngớ ngẩn hỏi một câu: “Không phải đánh nhau sao? Anh cởi quần áo em làm gì?”

“Là đánh nhau! Yêu tinh đánh nhau!” Tần Mặc nói xong không cho Tô Song Song cơ hội phản bấc, trực tiếp làm cô.

Khi Tô Song Song mơ mơ màng màng, vẫn lệ rơi đầy mặt, sao cô lại quên, một chương cuối cùng của quyển sách yêu nghiệt kia, sáng loáng vô sỉ viết: Mười tám chiêu đánh nhau của yêu tinh!

Trước khi Tô Song Song bị Tần Mặc chơi đùa đến ngất đi, nhìn bên ngoài trời dần sáng lên, cắn răng nghiến lợi lầm bầm một câu: “Bạch Tiêu, anh chờ đó!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tần Mặc hơi sững sờ, đột nhiên hiểu Tô Song Song có ý gì, không nhịn được khẽ mỉm cười, khoảnh khắc cuối cùng trước khi Tô Song Song ngất đi, nhìn thấy chính là nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của Tần Mặc.

Phút chốc khi ngất đi, Tô Song Song còn bớt chút thời gian suy nghĩ một chút, mình quá mệt mỏi ngất đi hay vẫn bị Tần Mặc làm điện giật hôn mê, đó là một vấn đề!

Mấy ngày nay Tô Song Song liên tục bị Tần giày vò, toàn thân đau nhức, gần trưa, cô nằm lỳ ở trên giường, ai oán nhìn Tần Mặc thần thái sáng láng, yên lặng đắp chăn, định hôm nay đình công, ngủ bù.

Khi cô đang ngủ đến mơ mơ màng màng, điện thoại đột nhiên vang lên, bị sợ đến cô giật mình, vội vàng cầm điện thoại lên, vừa tiếp thông, nghe được giọng nói của Cố Trọng, Tô Song Song tỉnh táo trong nháy mắt, trong mắt trong lòng tràn đầy áy náy.

Không đợi Cố Trọng mở miệng, Tô Song Song vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, anh Trọng, gần đây em vẫn luôn nghỉ phép! Xin lỗi!”

Tần Mặc vừa nghe Tô Song Song lại nhún nhường nói xin lỗi với người khác như vậy, trong nháy mắt buông tờ báo trong tay xuống, nhíu mày, nhìn sang.

“A!” Ai biết sau một khắc Tô Song Song liền hò hét cổ vũ, tay run một cái suýt nữa ném điện thoại xuống đất.

Loading...