Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:09:35
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Tiêu cúi đầu Tần Dật Hiên đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng khẽ thở phào một cái, chỉ điều vẫn cảm thấy hả giận, bây giờ hối hận thôi, sớm đá thêm hai chân.
Vương Hồng cúi đầu Tần Dật Hiên, thấy chuyện gì, ngẩng đầu lên Bạch Tiêu, mở miệng vẫn là giọng công việc: “Bạch thiếu gia, thể mang Hiên thiếu ?” Khi đối mặt với Bạch Tiêu thái độ của cung kính nhưng hề sợ hãi, cũng là một nhân vật.
Bạch Tiêu khẽ gật đầu, mặc dù trong lòng cam lòng, nhưng thật tổng thể thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trừng trị Tần Dật Hiên, nhưng gì Tần Mặc ôm nhị manh hóa về nhà, chuyện trừng trị Tần Dật Hiên còn nhiều thời gian.
Tần Dật Hiên mặt đất nhúc nhích ngước đầu Bạch Tiêu, trong đôi mắt nhỏ dài quả thật thể phun ác độc tới.
Bạch Tiêu cúi đầu , khuôn mặt vốn nghiêm túc đột nhiên lè lưỡi, làm mặt quỷ với , thể đánh cũng chọc tức, ngay đó hừ nhẹ: “Cho dù cho mày trăm năm, cũng đừng nghĩ tranh với tiểu Tần Tần!”
Tần Dật Hiên đương nhiên cam tâm, đang định gì, chỉ thấy Bạch Tiêu lẩm bẩm như cảm khái: “Bởi vì tiểu Tần Tần chính là dùng tâm, còn mày chính là dùng thủ đoạn.”
Tần Dật Hiên những lời , lời ác độc định mắng trong nháy mắt tắc trong cổ họng, há miệng, định phản đối, nhưng nên gì.
Tô Song Song cảm thấy đầu vô cùng đau, cô trở một cái, định ngủ tiếp, đột nhiên nghĩ tới cái gì mở mắt , ngay đó cô hốt hoảng dậy, chung quanh, bối rối.
Cô còn lạ gì căn phòng kiểu thiếu nữ , là phòng của cô ?
Hình như xác minh suy nghĩ của Tô Song Song, đột nhiên một tiếng mèo kêu, ngay đó Tứ gia bề ngoái sáng bóng biến thành màu đen nhảy đây, khó dính trong n.g.ự.c Tô Song Song.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Song Song cúi đầu Tứ gia nũng nịu trong n.g.ự.c cô, sửng sốt, lúc nào thì Tứ gia cao ngạo lạnh lẽo nũng nịu dính cô như thế, cô theo bản năng cảm thấy tuyệt đối đang mơ.
Để kiểm chứng một chút đang mơ , cô đưa tay sờ lên chân nhỏ của Tứ gia, đó dùng lực nhéo nhéo.
“Meo!” Tứ gia lập tức gào lên một tiếng, hết sức ghét bỏ liếc qua Tô Song Song, , cái đuôi dùng sức quét lên mặt Tô Song Song, nhảy .
Mặt đau, Tô Song Song mịt mờ sững sờ tại chỗ, một lát, đưa tay vuốt ve gò má của , nhẫn tâm, véo mạnh mặt một cái, đau khiến cô lập tức hít một .
Lúc cuối cùng Tô Song Song tin tưởng mơ, nhưng cô càng hiểu chuyện gì xảy , cô nhớ cuối cùng Tần Dật Hiên mạnh mẽ ép mang lên xe, còn đánh cho bất tỉnh .
Tô Song Song nhảy xuống giường, liếc tay chân mìn, tự do, trong lòng Tô Song Song chợt nghĩ đến chẳng lẽ Tần Dật Hiên nghĩ , thả cô?
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, ngay lập tức Tô Song Song dập tắt , lúc cô ngất, trong mắt Tần Dật Hiên... Chấp niệm quả thật khiến cô cảm thấy kinh hãi.
Nếu thể dễ dàng nghĩ thông suốt như , hiểu , cũng sẽ sinh nhiều chuyện như thế.
Tô Song Song cẩn thận tới cửa, ngẫm nghĩ một phát mở mạnh cửa, khoảnh khắc khi mở cửa, thấy ngoài cửa, sửng sốt!
Cô lập tức đóng cửa , Tô Song Song khẽ cúi đầu bàn chân , mở trừng hai mắt, cô cảm giác nhất định là phương thức mở cửa của đúng, Tần Mặc bên ngoài?
Đây tuyệt đối quá kỳ quái!
một khắc, Tô Song Song lấy tinh thần vội vàng mở cửa , khi thấy đúng là Tần Mặc ngoài cửa thì Tô Song Song tại , mũi cay xè, đôi mắt thì đỏ.
Tần Mặc vốn chặn ngoài cửa sắc mặt khó , đang định dùng chìa khóa mở cửa, Tô Song Song mở cửa . Tần Mặc còn kịp gì, thấy Tô Song Song hít hít mũi mắt đỏ hồng dáng vẻ đáng thương .
Lòng cảm giác lạnh lẽo như băng của Tần Mặc trong nháy mắt Tô Song Song như phủ ấm, thích ứng với tình cảm như , thể cứng ngắc, khựng mới cất lời: “Sao ?”
Tần Mặc mở miệng còn may, mở miệng, chút ngụy trang giả kiên cường của Tô Song Song trong nháy mắt dần biến mất hóa thành tro theo một tiếng của Tần Mặc bay .
Tô Song Song vốn còn hít hít mũi, trong thời gian một câu thành thút thít , Tần Mặc trong lòng hoang mang rối loạn, giống như con mèo gãi lòng , làm thế ào cũng bình tĩnh .
Anh duỗi rộng tay, một tay đỡ gáy Tô Song Song, đặt đầu Tô Song Song ở n.g.ự.c cứng rắn của , đông cứng : “Đừng !”
Tô Song Song vốn hành động cứng như sắt của Tần Mặc đụng đến chóng mặt hoa mắt, vốn tâm tư hỏi vấn đề khác.
mà trong lời cứng ngắc càng mềm mại của Tần Mặc, nước mắt nước mũi thế nào cũng nhịn từ từ chảy ngoài.
“A Mặc, xin , thật thì em...” Tô Song Song giải thích chuyện ở bệnh viện, Tần Mặc khẽ dùng sức, khiến Tô Song Song càng gần sát n.g.ự.c hơn.
“Anh rõ...” Tần Mặc nhẹ nhàng ba chữ, hai đều yên tĩnh , thời gian giống như yên ả xuống ngay tại lúc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-168.html.]
Tô Song Song tựa trong n.g.ự.c Tần Mặc, vị trí đúng là vị trí trái tim , từng tiếng tim đập trầm chậm rãi đập trong lỗ tai Tô Song Song, khiến cho cô cũng dần bình tĩnh .
Chỉ cần , cô cũng , sự việc cần thêm cái gì.
“Này , đồ gia dụng của mang đến phòng nào...” Bạch Tiêu từ trong thang máy , bắt đầu hét lên, lưng Như Hoa theo vẫn luôn gửi nuôi ở nhà .
Bạch Tiêu ồn ào một nửa, ngẩng đầu thấy Tần Mặc đang ôm Tô Song Song phía . Tô Song Song thấy giọng , bỗng ngẩng đầu, chỉ điều ánh mắt của cô vượt qua bả vai Tần Mặc, ngẩng đầu chỉ thấy bả vai rộng lớn của Tần Mặc.
giọng Bạch Tiêu quá đặc biệt , cho dù Tô Song Song thấy , cũng là tới.
Tần Mặc khó khăn lắm mới ôm Tô Song Song trong ngực, yên lặng một lúc, ngờ mỗi đều Bạch Tiêu năng lực quan sát phá hư, mạnh đầu , ánh mắt sắc bén liếc Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu sợ đến lập tức dừng bước, chỉ điều Như Hoa vẫn gửi nhờ nuôi ở chỗ hình như cũng học xong năng lực quan sát của , lỗ mũi khẽ ngửi thấy mùi vị của Tô Song Song, lập tức mừng rỡ nhào tới.
Bạch Tiêu ngờ Như Hoa thấy Tô Song Song sẽ dâng trào như thế, sợi dây tay giữ chặt, lúc cứu vãn, Như Hoa chạy như bay.
Bạch Tiêu lập tức đưa tay che mắt, giả bộ như thấy cảnh tượng “Bi thảm” tạo , nhưng nhịn từ kẽ tay.
Chỉ thấy Như Hoa lấy khí thế sét đánh kịp bưng tai vọt tới, một phát đầu chen giữa Tần Mặc và Tô Song Song.
Vốn theo kiểu của Tần Mặc... Khí thế g.i.ế.c vô hình, Như Hoa dám lỗ mãng như thế, nhưng Tô Song Song thấy Như Hoa, trong nháy mắt đưa tay, vuốt ve đầu nó.
Như Hoa lập tức cuốn hút, trong nháy mắt biểu hiện giống như câu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đầu càng rúc lợi hại hơn, đẩy luôn Tẩn Mặc sang bên cạnh .
Tần Mặc định quát khẽ đuổi Như Hoa , nhưng mà thấy Tô Song Song ngừng , ha hả đưa tay đùa Như Hoa, mở miệng .
Hình như Như Hoa cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tần Mặc, lắc đầu sang, Bạch Tiêu cách đó xa cảnh một một chó giằng co lẫn , vì , giống như vẻ hả hê hiện trong đôi mắt to long lanh của Như Hoa.
Bạch Tiêu đó mặt thối của Tần Mặc, đột nhiên cảm thấy tâm tình , ở trong lòng như thầm khen Như Hoa, coi như phí công Như Hoa giày vò, lúc thể khiến Tần Mặc tức giận mà dám gì, đúng là giỏi lắm!
Bạch Tiêu khỏi cảm thán trong lòng: Tần Mặc, xong , ngay cả một con ch.ó cũng nhị manh hóa túm chặt , thật sự là tiền đồ đáng lo ngại. trong lòng càng nhiều hơn là hả hê.
Tự Tần Mặc còn , vì để cho Tô Song Song vui vẻ, cứ như Như Hoa đẩy sang một bên, bên cạnh mắt mang cưng chiều Tô Song Song trêu đùa Như Hoa.
Đợi tầm mắt thỉnh thoảng quét lên Như Hoa, cưng chiều đó trong nháy mắt biến thành sát khí, mỗi sang, cả Như Hoa đều run lên, đó núp ở lưng Tô Song Song, tìm kiếm bảo vệ.
Bạch Tiêu cách đó xa, hết sức quấy rầy giờ phút khí “Hài hòa” như thế, nhưng lưng mang theo một đống đồ rương hòm gia dụng của Tần Mặc, một đống đồ và ở đây, thật sự tắc nghẽn giao thông.
Nhất là mấy món gia dụng đen thui của Tần Mặc, vài ánh mắt , lúc ngang qua còn hỏi thăm, nào qua đời , kêu cố nén đau buồn gì đó... Khiến Bạch Tiêu bất đắc dĩ.
Bạch Tiêu mệt , giả bộ tựa bên cạnh thang máy, lười biếng hỏi Tần Mặc: “Tiểu Tần Tần, đồ gia dụng của rốt cuộc dời đến phòng nào?”
Tần Mặc về phía Tô Song Song đang trêu chọc Như Hoa, Tô Song Song cảm nhận tầm mắt của Tần Mặc, ngẩng đầu lên sang, cặp mắt Tần Mặc vẫn lạnh lẽo như xưa, nhưng vì khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song đỏ lên.
Cô đầu Bạch Tiêu ở phía đối diện hả hê, thiếu tự tin quát: “Còn thể mang đến , đương nhiên là dời đến sát vách...”
“Ồ...” Bạch Tiêu ồ kéo dài một tiếng, đang định chế nhạo Tô Song Song đôi câu, nào thang máy đột nhiên mở , trở tay kịp, suýt nữa ngã .
“Phụt!” Tô Song Song thật sự Bạch Tiêu, nhưng mà dáng vẻ của thật sự buồn , mà Tần Mặc mặt vẫn xụ xuống, là vì Bạch Tiêu mặt, Tô Song Song vui vẻ, trong mắt cũng nhuộm lên một chút ấm áp vui vẻ.
“Dời đến đây.” Tần Mặc để cho khác quấy rầy thời gian và Tô Song Song ở chung một chỗ, đưa ngón tay chỉ về phía căn phòng ban đầu của .
Tô Song Song thấy Tần Mặc chỉ sát vách, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì trong lòng vẫn thất vọng một chút.
Tô Song Song lập tức đưa hai tay vỗ má , đánh tư tưởng vô cùng đáng hổ khỏi đầu .
“Bốp bốp bốp!” Ba tiếng giòn vang, đau đến Tô Song Song nhíu mày, khi Tần Mặc thấy phản ứng , Tô Song Song vỗ xong , mà ngay cả Bạch Tiêu từ trong thang máy thấy Tô Song Song tự làm khổ như thế cũng ngây ngẩn cả .
Tô Song Song thấy tất cả dùng ánh mắt xà tinh bệnh , thật hận tìm một cái lỗ để chui , cô thật sự cố ý tự làm khổ như thế!
Cô vì quá kích động, nắm giữ cường độ, cho nên mới dùng sức như , lúc cô cũng hối hận chết, mặt nóng hừng hực đau.
Ngay khi cô định đưa tay xoa xoa mặt vỗ đau thì đột nhiên cảm giác ánh mắt Tần Mặc trở nên khủng bố, cô cẩn thận dùng đuôi mắt liếc qua, lập tức hít một thật sâu.